Nhắc đến nhà hàng Tây, Tạ Tư Lâm mới có chút ấn tượng về Giang Điềm.
Anh ta thờ ơ liếc Giang Điềm một cái, lạnh lùng nói: “Ồ, tôi nhớ ra rồi.”
Mặc dù ánh mắt của Tạ Tư Lâm không hề lộ ra vẻ ghét bỏ hay khinh thường nào nhưng Giang Điềm vẫn nhớ đến trải nghiệm không mấy vui vẻ ở nhà hàng Tây. Cô ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, đôi tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương ẩn hiện trắng bệch.
Cô ta thà rằng Tạ Tư Lâm không nhớ đến mình chứ không muốn anh ta nhớ đến cảnh tượng mất mặt kia!
“Em, em học cùng trường với anh, em học bên lớp ba.” Giang Điềm muốn cố gắng cứu vãn lại thể diện của mình nên mới nhỏ giọng nói một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây