Diệp Hạnh suýt chút nữa bật cười vì lời nói của anh ta.
Cô thực sự chưa từng gặp người nào trơ trẽn như vậy!
Muốn kết hôn, lại không nỡ từ bỏ những lợi ích mà nguyên chủ mang lại, vẫn còn muốn lừa gạt cô!
Ai cho anh ta sự tự tin này?
“Vậy thì sao?” Diệp Hạnh không nhịn được mà cười lạnh trong lòng, đoạn liếc nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt lạnh lùng rồi chậm rãi nói.
Thấy Diệp Hạnh không tức giận, Hạ Phương tưởng rằng mình vẫn dễ dàng khống chế cô như trước đây, thế là anh ta lập tức vui vẻ nói: “Là thế này, việc tổ chức đám cưới cần rất nhiều tiền. Em xem, tiền lương mỗi tháng của anh chỉ là một con số ít ỏi, thực sự hơi túng thiếu. Em có thể cho anh vay một ít tiền được không? Đợi đến khi tiết kiệm đủ, anh sẽ trả lại cho em. Em cứ yên tâm, anh vay nhất định anh sẽ trả!”
Ha ha.
Cái tên này đúng là kẻ mặt dày không biết xấu hổ nhất trần đời!
Anh ta không chỉ muốn kết hôn mà còn dám mở miệng hỏi vay tiền cô nữa!
Anh ta tưởng cô là một kẻ coi tiền như rác bị tình yêu che mất lý trí như nguyên chủ thật đấy à?
“Vay bao nhiêu?” Mặt Diệp Hạnh vẫn không chút biểu cảm. Cô lạnh nhạt hỏi tiếp.
Thấy Diệp Hạnh có vẻ sắp đồng ý, trong lòng Hạ Phương càng đắc ý hơn, không chút khách sáo giơ một ngón tay lên nói: “Anh muốn vay một nghìn.”
Một nghìn đồng, vừa lúc là số tiền mà nguyên chủ có thể lấy ra trong sổ tiết kiệm.
Xem ra nguyên chủ này không phải ngu bình thường, thế mà lại tiết lộ cho Hạ Phương biết mình có bao nhiêu tiền. Chẳng trách anh ta tìm mọi cách để chiếm của hời như vậy.
Diệp Hạnh kìm lòng không đặng mà nhếch môi cười lạnh, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt. Cô nghe anh ta nói xong mới bình thản cất lời: “Anh là một giáo viên tiểu học, tiền lương mỗi tháng mười tám đồng, cộng thêm các khoản phụ cấp, một năm không kiếm nổi ba trăm đồng, thế mà vừa mở miệng đã đòi vay một nghìn. Nếu không ăn không uống thì anh phải trả hơn ba năm mới hết. Như vậy anh trả nổi à?”
Hạ Phương vốn tưởng rằng mình chỉ cần mở miệng, chắc chắn Diệp Hạnh sẽ ngoan ngoãn lấy tiền ra. Không ngờ nét mặt cô lại thay đổi, mặt mày vô cảm cảm chất vấn anh ta.
Nhưng đúng thật anh ta không kiếm được nhiều tiền!
Nếu có nhiều tiền hơn thì anh ta cũng không đến nỗi phải kìm nén nỗi buồn nôn mà giả vờ thân mật với con mập chết tiệt này như vậy.
Hạ Phương bị lời nói của Diệp Hạnh giẫm phải chỗ đau, mặt mày thoắt cái trở nên khó coi.
Anh ta thẹn quá thành giận nói: “Sao thế? Em sợ anh không trả nổi à? Nếu em đã coi thường anh như vậy thì sau này chúng ta đừng qua lại nữa!”
Câu này của anh ta chính là đòn sát thủ đối với Diệp Hạnh.
Bình thường, chỉ cần anh ta giả vờ tức giận muốn cắt đứt quan hệ là Diệp Hạnh sẽ đồng ý mọi điều kiện của anh ta.
Tuy nhiên, lần này mọi chuyện không như Hạ Phương mong muốn.