Xuyên Về 80, Vợ Béo Mang Theo Anh Chồng Tàn Tật, Đảo Ngược Nhân Sinh

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ôi chao, vợ Từ Thâm à, sao cô mua nhiều đồ thế này? Để tôi xách giúp cho.” Ăn của người ta thì miệng mềm, cầm của người ta thì tay ngắn, Trương Đại Thụ lập tức tiến lên nhận lấy đồ trên tay Diệp Hạnh.

Diệp Hạnh thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: “Nhà bên có bán thịt, để em mua thêm ít thịt nữa.”

Sau đó, Trương Đại Thụ há hốc miệng nhìn Diệp Hạnh không chớp mắt mua một lần năm cân sườn và một cân thịt ba chỉ!

Thấy Diệp Hạnh xách thịt lên xe, Trương Đại Thụ nhìn cô, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn im lặng đạp xe ba bánh, không nói gì.

Anh ấy không ngờ Diệp Hạnh lại hào phóng mua nhiều đồ cho tên bám váy kia như vậy!

Chuyện Diệp Hạnh cắm sừng Giang Từ Thâm gần như đã trở thành chuyện trà dư tửu lậu của người dân thôn Vân Thủy. Nhưng vì Giang Từ Thâm giờ đã trở thành người tàn tật nên ngoài việc tiếc nuối ra, mọi người cũng chẳng thể làm gì.

Trước đây Trương Đại Thụ từng được Giang Từ Thâm giúp đỡ nên cũng tất nhiên càng bất bình hơn những người khác.

Nghĩ đến chuyện tối qua Giang Từ Thâm còn không có cơm ăn, thế mà nay Diệp Hạnh lại lấy tiền sinh hoạt phí của Giang Từ Thâm mua cả xe đồ cho tên bám váy kia, vẻ khách sáo trên mặt Trương Đại Thụ dần biến mất.

Vừa nãy anh ấy nhìn thấy trong số những món đồ mà Diệp Hạnh mua không chỉ có dầu gội, xà phòng lưu huỳnh này kia mà còn có cả kem dưỡng da, kem đánh răng các thứ nữa!

Những thứ này đều không rẻ, bình thường chỉ có người thành phố mới dùng!

Chưa kể còn năm cân sườn và một cân thịt ba chỉ!

Dù nhà xưởng trưởng Giang giàu có, có của ăn của để dành thì cũng không chịu nổi Diệp Hạnh phung phí như vậy!

Trương Đại Thụ rất muốn khuyên bảo Diệp Hạnh hãy tỉnh táo lại, sống tử tế qua ngày với Giang Từ Thâm đi, song anh ấy nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy dù sao mình cũng là người ngoài nên không tiện mở lời.

Đến đầu làng, từ xa Trương Đại Thụ đã thấy bóng dáng Hạ Phương dắt con gái Hạ Tuyết đứng trước cổng trường tiểu học, có vẻ như đã hẹn trước với Diệp Hạnh. Thế là nét mặt anh ấy càng khó coi hơn.

“Diệp Hạnh, tôi đang định đi tìm cô đây, con bé Tiểu Tuyết này cứ đòi chơi với cô.” Thấy Diệp Hạnh, Hạ Phương lập tức đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi lên rồi nở nụ cười dịu dàng, thoải mái chào hỏi.

Thấy vậy, Trương Đại Thụ thật sự không nhịn được nữa mà quay sang nhìn Diệp Hạnh.

Diệp Hạnh cười với anh ấy rồi nói: “Anh Trương, phiền anh chở gạo và bột mì về nhà giúp em với, lát nữa em tự đi bộ về cũng được.”

Trên xe chất đầy đồ, lại còn có một bao cám to nên lúc nãy ngồi xe, cô phải cầm thịt và đồ dùng sinh hoạt trên tay. Thành ra lúc này xuống xe, Diệp Hạnh cũng theo thói quen xách đồ xuống.

Cảnh này lọt vào mắt Trương Đại Thụ, đương nhiên anh ấy cho rằng Diệp Hạnh thực sự muốn tặng những thứ này cho Hạ Phương!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️