Bây giờ không khí chưa ô nhiễm nghiêm trọng như sau này, vấn đề an toàn thực phẩm cũng chưa xuất hiện, hầu hết những món ăn vặt ngoài đường phố đều được người bán tự chuẩn bị nguyên liệu, sạch sẽ và tươi ngon, hương vị cũng không tệ.
“Anh Trương, mau ngồi xuống đi, người ta trụng mì rồi.” Diệp Hạnh nhìn về phía Trương Đại Thụ rồi cất tiếng gọi thêm lần nữa.
Trương Đại Thụ thấy ông chủ đã bắt đầu lấy bát chuẩn bị đựng mì, đành phải đi tới ngồi xuống.
Bình thường khi chở khách lên trấn, một chuyến anh ấy chỉ lấy hai hào một người thôi, nhưng một bát mì bò này phải mất một đồng!
“Tôi ăn bát nhỏ là được rồi. Lúc nãy tôi nói với cô rồi mà, tôi ăn ở nhà rồi.” Trương Đại Thụ là một người thật thà, cảm thấy mình làm vậy là chiếm hời của Diệp Hạnh nên rất ngại ngùng.
“Anh về còn phải đạp xe ba bánh, bát này nhìn có vẻ to nhưng thực ra một nửa là nước dùng, không có nhiều mì đâu.” Diệp Hạnh cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trương Đại Thụ nên cười giải thích.
Lúc này, ông chủ đã trụng mì xong.
Sợi mì mỏng dài được kéo thủ công, sau khi trụng vẫn giữ được độ dai, không bị đứt sợi nào, trông rất đẹp mắt.
Ông chủ vớt mì vào bát, múc thêm một muôi nước dùng xương bò sền sệt màu trắng đục, lại cho thêm mấy lát thịt bò thái mỏng và hành lá. Hai bát mì bò thơm ngon hấp dẫn đã hoàn thành.
“Hai người cứ từ từ dùng bữa.” Ông chủ nhiệt tình mời mọc, nở nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt.
Diệp Hạnh đói bụng lắm rồi. Cô lập tức dùng đũa nhấn mì và thịt bò vào nước dùng, sau đó cầm thìa múc một ngụm nước dùng lên nếm thử.
Ăn hết một bát mì bò to, Diệp Hạnh cảm thấy sức lực đã tiêu hao khi giặt quần áo sáng sớm nay đã trở lại.
Cô trả tiền, lại hẹn Trương Đại Thụ một tiếng nữa sẽ gặp lại ở đây rồi vội đến ngân hàng rút tiền.
Trong sổ tiết kiệm của nguyên chủ có ba trăm đồng do cô ta tích góp được trong nhiều năm, còn có tiền mừng cưới của hàng xóm láng giềng mấy tháng trước và tiền sinh hoạt phí mà cha chồng là xưởng trưởng chu cấp hàng tháng, tổng cộng là một nghìn một trăm đồng.
Diệp Hạnh trực tiếp rút ra năm trăm đồng.
Rút tiền xong, cô không dám nán lại ngân hàng quá lâu mà vội vàng lấy danh sách đã liệt kê từ tối hôm qua ra, đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Đầu tiên, cô phải mua gạo và mì cái đã.
Hai mươi lăm cân gạo và hai mươi lăm cân mì.
Tiếp theo là muối, nước tương, giấm, dầu gội đầu, xà phòng lưu huỳnh, bột giặt, khăn mặt, còn có giấy vệ sinh và những đồ dùng sinh hoạt cần thiết khác.
Cuối cùng, Diệp Hạnh nghĩ đến làn da vàng vọt và gương mặt đầy mụn nhọt của mình nên lại bỏ tiền mua một lọ kem dưỡng da.
Mua xong những thứ này, cô quay sang hiệu thuốc, bốc thuốc theo đơn để về điều dưỡng cơ thể.
Diệp Hạnh là người giữ chữ tín. Mặc dù xách hơn năm mươi cân đồ đạc rất vất vả nhưng một tiếng đồng hồ sau, cô vẫn giữ đúng lời hứa gặp lại Trương Đại Thụ ở quán bán mì bò.