“Nó có coi tôi là cha không hả? Tôi không sinh con trai, tôi sinh ra kẻ thù thì có!” Cơn giận của cha Giang vẫn chưa nguôi. Ông ta lại chỉ vào Giang Từ Thâm mắng: “Anh còn từng là quân nhân nữa chứ! Anh vào quân đội học được cái gì vậy! Đây là em gái ruột của anh mà anh cũng có thể ra tay tàn nhẫn đến thế thì ra ngoài anh đối xử tốt được với ai? Anh là người chứ có phải sói đâu!”
Đối diện với cơn giận của cha Giang, Giang Từ Thâm chỉ thấy thật mỉa mai.
Diệp Hạnh ho khan hai tiếng, lúc này mới từ từ mở miệng: “Cha, ngay cả người phạm tội chết cũng được xét xử ba lần, cha không thể chỉ nghe lời từ một phía Giang Điềm mà vội vàng kết tội Từ Thâm được. Anh ấy làm vậy tất nhiên có lý do của anh ấy, cha phải cho anh ấy cơ hội giải thích chứ.”
Nghe Diệp Hạnh nói thế, cơn giận của Cha Giang mới dần nguôi ngoai. Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Cho dù nó có gây ra chuyện lớn đến đâu cũng không thể trói nó lại rồi phơi giữa trời lạnh giá thế này được, chết người đấy!”
“Cha nói đúng. Trời lạnh giá thế này mà trói người ta ra ngoài trời thì sẽ chết người. Giang Điềm tay chân lành lặn, còn mặc quần áo mà trói ngoài trời đã không chịu nổi, thế nhưng cô ta lại muốn lột hết quần áo của anh trai mình, của Giang Từ Thâm đang ốm rồi ném ra ngoài, để anh ấy chết cóng! Cha nói xem loại người rắn rết, tàn hại anh em như vậy nên trừng phạt thế nào mới phải đây? Như cha vừa nói, đuổi cô ta ra ngoài được không?” Diệp Hạnh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Giang Điềm, sau đó gằn từng chữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây