“Mẹ! Con lạnh quá! Con lạnh quá!” Lúc Giang Điềm được cởi trói thì toàn thân đã đông cứng.
Đàm Uyển vội vàng ôm chặt lấy Giang Điềm. Giang Điềm không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài. Trời bên ngoài lạnh như băng, không biết cô ta đã bị trói ngoài trời bao lâu mà cả người gần như cứng đờ, tay chân đều lạnh ngắt, giống như tảng băng vậy.
Không chỉ vậy, ngay cả khuôn mặt cô ta cũng đông cứng tái nhợt, môi tím tái, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đàm Uyển nhìn thấy con gái cưng của mình như vậy thì giận điên lên.
“Trời ạ! Rốt cuộc là ai độc ác đến mức trời lạnh thế này mà trói con ở đây vậy hả! Có phải muốn hại chết con tôi không! A a a! Rốt cuộc là ai hả!” Đàm Uyển điên cuồng hét lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây