Thực ra, bây giờ bệnh viện bọn họ đang rất cần bác sĩ...
Thấy Cố Cảnh Viễn có vẻ mơ màng mất tập trung, Đàm Hân lập tức nở một nụ cười nhẹ, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Bác sĩ Cố? Có phải dạo này anh trực thay giám đốc nhiều nên bị mệt không?”
Cố Cảnh Viễn lắc đầu đáp: “Tôi không mệt lắm, việc nên làm mà. Y tá Đàm, cô đi làm việc đi, tôi đi thăm phòng bệnh đây.”
Nói xong, anh ấy cầm bệnh án trên bàn rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Bên này, thấy bóng dáng cao ráo của Cố Cảnh Viễn dần đi xa, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Đàm Hân mới từ từ trầm xuống, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt dõi theo bóng dáng Cố Cảnh Viễn rời đi, gương mặt dần sa sầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây