Thật ra lúc xuất ngũ Giang Từ Thâm chỉ bị thương ở chân, đi đứng hơi khập khiễng chút thôi chứ không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Sau khi thi đỗ đại học, hai chân anh mới bị đánh tàn phế, hai cổ tay cũng bị đánh gãy, từ đó không thể cầm bút viết chữ được nữa.
Nhưng khuỷu tay và cánh tay của anh vẫn bình thường, tuy có hơi khó khăn song vẫn tự ăn được.
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, Giang Từ Thâm quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt băng giá như vậy khiến Diệp Hạnh cảm nhận được thái độ thù địch.
Tóm lại tội lỗi của nguyên chủ nhiều vô kể, cô cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa. Thấy Giang Từ Thâm không nói gì, Diệp Hạnh không muốn để Trương Đại Thụ đợi lâu nên nói: “Tôi đi đây, đến khi về sẽ nấu cơm trưa cho anh.”
Nói xong, Diệp Hạnh xoay người đi ra khỏi nhà.
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Từ Thâm vẫn luôn dõi theo bóng lưng Diệp Hạnh, mãi đến khi bóng lưng thô kệch nặng nề của cô hoàn toàn biến mất, anh mới quay sang chỗ khác, đoạn nở một nụ cười lạnh đầy mỉa mai.
Mua đồ là giả, đi lấy lòng Hạ Phương mới là thật chứ gì?
Hiện giờ còn ai không biết chuyện anh bị cắm sừng nữa đâu.
Giang Từ Thâm chống tay xuống bên người, từ từ ngồi dậy, đôi mắt hơi vô hồn nhìn về phía trứng luộc và nước ấm mà Diệp Hạnh chuẩn bị sẵn, ánh mắt càng lúc càng xa xăm. Anh ngồi im hồi lâu không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Bên này, Diệp Hạnh cầm sổ tiết kiệm ngồi lên xe ba bánh của Trương Đại Thụ.
Sau hơn bốn mươi phút, cuối cùng cô cũng đến trấn trên.
“Anh Trương, anh vất vả rồi, em mời anh ăn sáng nhé.” Ngoài sổ tiết kiệm có tiền ra thì Diệp Hạnh còn tích góp được vài chục đồng tiền lẻ. Cô muốn đi ăn sáng trước rồi mới đến ngân hàng rút tiền, sau đó đi mua đồ dùng sinh hoạt. Đó là kế hoạch hôm nay của Diệp Hạnh.
“Không, không cần đâu, đã nói là tiện đường rồi mà, cô khách sáo quá, tôi vừa ăn sáng ở nhà rồi, cô muốn đi đâu? Tôi chở cô đi nhé?” Trương Đại Thụ vội vàng từ chối một cách lịch sự.
Nói cũng lạ, sao từ hôm qua đến giờ Diệp Hạnh như biến thành một người khác vậy? Sao cô lịch sự thế?
Trước đây mỗi lần lên trấn phải đi nhờ xe, Diệp Hạnh chưa bao giờ trả tiền. Còn lần này anh ấy nói là tiện đường nhưng cô lại muốn mời anh ấy ăn sáng.
“Đồ ăn ở nhà chỉ là vài bát cháo chứ mấy, anh đạp xe lâu như vậy chắc đói lắm rồi! Đừng khách sáo nữa, vào đây ăn thêm chút rồi lại đi.”
Diệp Hạnh đi thẳng đến một quầy hàng gần đó, dùng khăn trên bàn lau sạch bàn, lại lau thêm hai cái ghế, sau đó mới ngồi xuống gọi: “Ông chủ, cho tôi hai bát mì bò to.”
“Có ngay đây!”
Ông chủ vui vẻ đáp lại rồi mở nắp nồi nước sôi, thành thạo bỏ hai nắm mì vào nồi. Từng luồng hơi nóng trắng xoá bốc lên mang theo mùi thơm nồng của xương bò.