Muốn nâng cao chất lượng cuộc sống thì chỉ dọn dẹp vệ sinh trong nhà chỉ là muối bỏ bể.
Diệp Hạnh lập tức nảy sinh suy nghĩ đi tìm một cái cuốc hoặc con dao, cắt hết đống cỏ dại cao nửa người này đi.
Nhưng nhà họ Giang rác thì nhiều còn đồ dùng thì chẳng có mấy.
Nguyên chủ quá lười biếng, ỷ vào số tiền sinh hoạt phí mà cha chồng gửi về hàng tháng nên bình thường hoàn toàn không làm việc nhà.
Giang Từ Thâm lại là người không thể tự chăm sóc bản thân, cho nên đương nhiên trong nhà không có nông cụ.
Bất đắc dĩ, Diệp Hạnh đành phải sang nhà Thím Trương bên cạnh mượn nông cụ.
Cô vừa đi đến cửa thì gặp Trương Đại Thụ đẩy xe ba bánh đi ra.
Trương Đại Thụ rất biết ơn Diệp Hạnh đã cứu Trương Hưng Bang tối qua nên nhiệt tình cất lời chào hỏi: “Vợ Từ Thâm à, hôm nay dậy sớm thế?”
Ngưởi nhà Thím Trương ai cũng chăm chỉ cần cù, thành ra cuộc sống cũng khá giả. Ở thôn Vân Thủy này, chiếc xe ba bánh của Trương Đại Thụ cũng được coi là của hiếm. Thường ngày lúc có họp chợ, anh ấy thường chạy xe lên trấn chở khách, còn chở những món đồ cồng kềnh về giúp người dân trong thôn.
“Anh Trương chuẩn bị lên thành họp chợ à?” Diệp Hạnh nghĩ hôm nay mình cũng phải ra ngoài, thế là nuốt luôn lời định mượn nông cụ xuống.
“Ừ, nhà tôi nuôi hai con lợn, hết cám rồi nên tôi lên trấn mua ít cám về.” Trương Đại Thụ cười nói.
“Vừa hay em có chút việc cần lên trấn một chuyến. Anh cho em đi nhờ một đoạn được không? Em sẽ trả tiền xe cho anh, em phải mua khá nhiều đồ.” Từ thôn Vân Thủy đến trấn trên không gần chút nào, nếu đi bộ thì phải mất ít nhất một tiếng rưỡi, cộng thời gian cả đi cả về thì là mất ba tiếng.
Tuy không lười như nguyên chủ nhưng bây giờ trên người Diệp Hạnh toàn là mỡ, đi bộ ba tiếng không mệt xỉu thì cũng nóng chết mất thôi. Cô không muốn chịu khổ như vậy.
“Vợ Từ Thâm à, đừng khách sáo như vậy. Tối qua cô cứu mạng Hưng Bang, tôi còn chưa biết phải cảm ơn cô thế nào đây. Chỉ là tiện đường thôi mà.” Trương Đại Thụ vội vàng nói.
“Vậy em không khách sáo nữa, bây giờ anh chuẩn bị lên đường luôn hả? Để em về lấy ít đồ rồi ra.” Diệp Hạnh nói.
“Được, tôi sẽ đứng đây chờ.” Trương Đại Thụ thoải mái đáp.
Sân có thể dọn bất cứ lúc nào nhưng xe thì không phải muốn có là có. Vậy nên Diệp Hạnh lập tức xoay người nhanh chóng chạy về nhà, trực tiếp mở tủ quần áo, nhét sổ tiết kiệm mình vừa lấy ra tối qua vào chiếc ví vải nhỏ mà nguyên chủ từng dùng.
Chắc lúc này trứng đã chín. Diệp Hạnh vớt những quả trứng nóng hổi ra cho vào bát, ngâm nước lạnh chốc lát rồi nhanh chóng bóc vỏ, lại rót một bình nước lớn, sau đó bưng trứng và nước đến chiếc bàn cạnh giường.
“Tôi luộc trứng rồi, trong bình sứ có nước đấy, lát nữa anh đói thì ăn nhé, tôi lên trấn trên mua ít đồ.” Diệp Hạnh bình tĩnh dặn dò.