Xuyên Về 80, Vợ Béo Mang Theo Anh Chồng Tàn Tật, Đảo Ngược Nhân Sinh

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Hạnh nghe xong chỉ thấy phiền phức.

Kiếp trước cô đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng, là người có bàn tay vàng nổi tiếng, thế mà bây giờ lại như chuột chạy qua đường, ai cũng có thể bàn tán chỉ trỏ. Sự chênh lệch này quả thực không hề nhỏ.

Mặc dù chiếm lấy thân xác của nguyên chủ nhưng Diệp Hạnh hoàn toàn không phải người yếu đuối, muốn bắt nạt là bắt nạt.

Cô vừa giặt đồ xong, còn dư một chậu nước bẩn, thế là cô trực tiếp bưng chậu gỗ lên tạt thẳng qua hàng rào nhà mình.

Mấy bà tám bên ngoài đang tám chuyện hăng say thì bỗng nhiên bị nước bắn vào ống quần. Có người lập tức kinh hãi hét lên, trừng mắt nhìn Diệp Hạnh rồi chỉ tay vào cô mắng: “Con béo chết tiệt! Mày bị điên à?!”

“Đây là nhà của tôi, đất nhiều bụi, tôi tạt chút nước thì sao? Mấy bà mới sáng sớm đã ăn tỏi hay sao mà miệng thối thế?” Diệp Hạnh không hề sợ hãi, lạnh lùng lườm lại mấy bà kia.

“Thôi bỏ đi chị Vương, đừng chấp nhặt với cô ta, chúng ta đi thôi, con đàn bà đanh đá này ngay cả chồng mình cũng mắng chửi thậm tệ được, chúng ta đừng dây vào cô ta nữa.” Một bà khác vội vàng kéo người kia lại, làm người hòa giải.

Người phụ nữ kia lườm nguýt Diệp Hạnh thêm lần nữa rồi mới ngậm miệng, xoay người đi về phía sông.

Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ thì chắc chắn ra đến sông rồi lại tiếp tục nguyền rủa, bịa đặt về cô cho mà xem.

Tai không nghe thì lòng không phiền, Diệp Hạnh nhanh tay nhanh chân phơi nốt số đồ còn lại.

Trong nhà, Giang Từ Thâm vẫn chưa dậy.

Bây giờ anh đã là một người tàn phế, có dậy cũng không làm được gì.

Nhưng anh đã tỉnh ngủ từ lâu. Anh nhìn xuyên qua khung cửa sổ gỗ cũ nát ra sân nhà, vừa lúc trông thấy mọi việc Diệp Hạnh làm.

Từ khi Diệp Hạnh bắt đầu giặt quần áo, Giang Từ Thâm đã bắt đầu nhìn cô chăm chú, thậm chí còn cảm thấy có chút mới lạ.

Sau ngày hôm qua, người phụ nữ này như đã lột xác, làm việc không còn vụng về, cũng không sống luộm thuộm như trước nữa mà trở nên vô cùng nhanh nhẹn và gọn gàng. Thậm chí hành động của cô còn mang lại cho người ta cảm giác tâm trạng vui vẻ.

Bên này, Diệp Hạnh phơi xong quần áo, lại nhìn mấy vệt nước trên người mình mà không nhịn được tiếng thở dài.

Đây chính là nỗi khổ của người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trong sân nhà này, ngoài con đường thường đi ra thì những nơi khác đều mọc đầy cỏ dại, cao đến nửa người.

Đây là nơi có người ở mà lại hoang tàn đến mức này, chứng tỏ nguyên chủ lười đến tận xương tủy.

Dõi mắt nhìn khắp thôn Vân Thủy, sân nhà người ta không sạch sẽ thì cũng phơi đầy nông sản, lạc, ngô, đậu đỏ, đậu nành, lúa, thậm chí trên hàng rào cũng toàn là rau khô, vườn rau ở sân sau thì ngay ngắn, xanh mướt, còn nuôi gà vịt và có chuồng lợn, thậm chí có nhà còn nuôi cả cá nữa...

Tóm lại, không có sân nhà nào cỏ dại mọc khắp nơi như sân nhà họ Giang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️