Giang Từ Thâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Cô có thể im miệng không?”
“Bị bệnh kỵ nhất là ngại chữa, còn xấu tính nữa chứ.” Diệp Hạnh lẩm bẩm một câu.
Giang Từ Thâm giật mình, cuối cùng cũng kết thúc được chuyện xấu hổ và khó xử này.
Vì Giang Từ Thâm là bệnh nhân nên Diệp Hạnh phải chịu trách nhiệm dọn dẹp tàn cuộc.
Cô bật đèn lên, đi rửa tay sạch sẽ rồi mới nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
Còn Giang Từ Thâm lại thêm một đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Hạnh tỉnh dậy trong tiếng ồn ào náo nhiệt.
Người dân ở nông thôn dậy rất sớm. Lúc này mới khoảng năm giờ sáng mà tiếng bước chân nặng nhẹ đã bắt đầu vang lên ngoài cửa.
Ngoài ra còn có tiếng gà vịt kêu, tiếng chuông đuổi trâu trong trẻo, tiếng chào hỏi và trò chuyện, tiếng giặt quần áo đập mạnh, tiếng gánh nước...
Diệp Hạnh không ngủ được nữa, đành ngáp một cái rồi bò dậy khỏi giường.
Cô cố gắng hành động nhẹ nhàng nhưng thực ra khi cô vừa ngồi dậy, Giang Từ Thâm cũng đã tỉnh.
Có điều anh không mở mắt, vẫn giả vờ ngủ.
Diệp Hạnh buộc tóc lên gọn gàng rồi đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị vào bếp nấu bữa sáng.
Trong nhà không còn nhiều thức ăn, hơn nữa hôm nay Diệp Hạnh có việc quan trọng, không có nhiều thời gian nấu nướng nên cô chỉ đổ một gáo nước vào nồi, sau đó bỏ mì vào luộc, lại cho thêm năm quả trứng luộc lên trên rồi đậy nắp nồi lại.
Cô ngồi xổm xuống, bắt đầu nhóm lửa. Mặc dù không quen làm việc này nhưng nhờ có ký ức còn sót lại của nguyên chủ nên cô cũng mò mẫm được cách nhóm lửa.
Diệp Hạnh nhét khá nhiều củi vào bếp lò, đảm bảo trứng chín, sau đó mới bê một chiếc ghế đẩu ra sân, giặt sạch đống quần áo bẩn và ga giường đã ngâm trong chậu gỗ tối hôm qua, phơi đầy cả sân.
Tất nhiên, trong khi giặt quần áo, cô cũng nghe thấy vài câu xì xào bàn tán của người ngoài.
“Sao hôm nay con mập kia chăm chỉ thế? Xem nó sáng sớm đã dậy giặt quần áo rồi kìa, mặt trời mọc đằng Tây à?”
“Đúng vậy! Hình như cô ta cũng gội đầu rồi, thật kỳ lạ!”
“Đừng nói đến mái tóc đó của cô ta nữa. Tóc tai gì mà bẩn đến mức nhớt nhờn nhợt, xám xịt, vừa lại gần là ngửi thấy mùi chua trên người cô ta!”
“Thật đáng tiếc, dù sao Giang Từ Thâm cũng là con trai của xưởng trưởng, đẹp trai như vậy mà cuối cùng lại ở bên cô ta. Đúng là bông hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu, đáng tiếc thật đấy.”
“Đúng vậy, con béo này vừa xấu vừa lười vừa béo lại còn tham ăn. Tuy tàn tật nhưng Giang Từ Thâm cũng thừa sức xứng đôi với cô ta. Thế mà cô ta còn đòi hỏi này kia, ăn trong bát còn nhìn trong nồi! Đã cưới Giang Từ Thâm rồi còn tơ tưởng đến thầy Hạ!”
“Ha ha ha, đúng là xấu mà thích mơ mộng! Đúng là con béo không biết xấu hổ! Nhà không có gương thì tiểu ra một bãi mà soi đi chứ!”
Mấy người phụ nữ trung niên tay bê thùng gỗ và chày giặt đi ngang qua sân trước nhà Diệp Hạnh. Nhìn là biết mấy người này rủ nhau ra sông giặt quần áo. Thấy hôm nay thái độ của Diệp Hạnh quá khác thường, thế mà lại đứng trong sân phơi quần áo, đương nhiên bọn họ không nhịn được mà chỉ trỏ bàn tán.