Diệp Hạnh liếc nhìn bộ đồ lam lũ của hai người. Áo bông của bà cô chằng chịt miếng vá, ông chú lại càng tàn tạ hơn, bông trong áo lòi cả ra ngoài.
Hơn nữa cả hai đều gầy gò xanh xao.
Hôm nay là ngày mùng một Tết, dù nhà nghèo đến mấy cũng phải ăn chút thịt, thế mà bà cô còn suy dinh dưỡng, có thể tưởng tượng được cuộc sống của bọn họ khó khăn đến mức nào.
“Đây là nước đường, truyền vào người để bồi bổ cơ thể. Cô bị suy dinh dưỡng nên mới ngất đi. Tiết kiệm thì được nhưng cũng đừng quá hà khắc với bản thân, dù sao sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng, nếu cô mà đổ bệnh thì bao nhiêu tiền rồi cũng hết cả thôi. Suy dinh dưỡng rất dễ dẫn đến viêm dạ dày, thậm chí là viêm ruột thừa, biết đâu còn phải phẫu thuật nữa, nên ăn vẫn phải ăn.” Diệp Hạnh nhẹ nhàng nói.
Bây giờ đất nước đã cải cách mở cửa, lại còn chia ruộng đến tận hộ. Dân làng thôn Vân Thủy nhà nào cũng có ruộng có đất, chỉ cần không ốm đau bệnh tật thì dựa vào việc trồng trọt cũng không đến nỗi chết đói. Nhưng Diệp Hạnh cũng biết phần lớn dân làng đều không khá giả, bình thường không nỡ ăn uống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây