Tay bà ta là để đeo vàng đeo bạc, sao có thể rửa bát được!
“Con cũng biết nói chuyện đấy, giỏi hơn cái thằng nhãi ranh kia nhiều.” Cha Giang nghe Diệp Hạnh nói vậy, trong mắt không khỏi lộ vẻ hài lòng.
“Đâu có, đây là sự thật mà. Con còn tưởng dì ở thành phố quen rồi, về nhà chắc chắn mười ngón tay không dính nước, thậm chí còn là một bà mẹ chồng khó tính cơ. Xem ra đúng là con nghĩ nhiều rồi. À phải rồi dì, đồ ăn thừa dì nhớ đổ vào chuồng cho gà ăn nhé, đừng đổ lung tung.”
Nói xong, Diệp Hạnh thong thả đẩy Giang Từ Thâm vào phòng tắm, chuẩn bị nước tắm cho anh.
Lúc này Đàm Uyển rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể cắn răng dọn bát đũa, còn phải ngồi xổm xuống rửa bát và nhịn cơn buồn nôn dọn nốt thức ăn thừa đổ vào chuồng gà cho gà ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây