“Nửa đêm anh không ngủ mà làm gì vậy?” Diệp Hạnh có chút khó chịu hỏi.
Giang Từ Thâm tức đến mức muốn chửi tục, có điều anh vừa mấp máy đôi môi mỏng, một tiếng rên đau đớn và yếu ớt chợt bật ra.
Diệp Hạnh là một bác sĩ nên nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Cô vô thức đưa tay sờ xuống dưới thân Giang Từ Thâm.
Ngay cả khi cách một lớp quần áo, Diệp Hạnh cũng cảm nhận được sự nóng rát nơi đó.
“Thuốc này mạnh vậy sao?” Diệp Hạnh thầm mắng nguyên chủ trong lòng một trăm lần.
“Cô còn mặt mũi mà nói à?” Trán Giang Từ Thâm đầy mồ hôi hột, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Để tôi giải độc cho anh.” Diệp Hạnh ngáp một cái, giọng điệu có phần hờ hững, như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay vậy.
Giang Từ Thâm tưởng cô định lấy kim châm cứu cho mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì động tác tiếp theo của Diệp Hạnh đã khiến toàn thân anh cứng đờ.
Chỉ trong chớp mắt, Giang Từ Thâm hoảng lên như chim sợ ná, biểu cảm trên mặt thay đổi, đồng tử giãn to, vừa ngạc nhiên sợ hãi vừa tức giận, giọng nói run rẩy đến thất thanh, nghiến răng quát: “Diệp Hạnh! Cô muốn làm gì! Nếu cô dám đụng vào tôi…”
“Đụng vào anh thì sao? Với bộ dạng hiện tại của anh, cho dù tôi có đụng vào anh cũng chẳng có gì thú vị.” Diệp Hạnh cất giọng lạnh lùng, lại ngáp một cái, dáng vẻ hờ hững không chút hứng thú.
“Thuốc này rất mạnh, anh phải thải hết độc trong người ra, nếu không sẽ để lại di chứng đấy. Bây giờ trong mắt tôi anh chỉ là một bệnh nhân thôi, anh nghĩ gì trong đầu vậy?” Diệp Hạnh đã bắt đầu giải độc cho anh nhưng giọng nói không có chút tình cảm nào, như thể chỉ là một cỗ máy chữa bệnh vô tình.
Lần này Giang Từ Thâm không chỉ cảm thấy bị sỉ nhục nữa mà còn cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề!
Cô ta… Cô ta… Cô ta có biết hai chữ “lịch sự” viết thế nào không vậy?!
Nhưng cảm giác trên cơ thể lại không lừa được người. Sau khi thuốc phát tác, anh không nhịn được mà phát ra những tiếng rên nhỏ khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Hơi thở nặng nề nóng bỏng dừng lại bên tai và cổ Diệp Hạnh.
Là một bác sĩ, lúc này là lúc chữa bệnh cứu người nhưng Diệp Hạnh lại không kìm được mà hơi đỏ mặt. Đột nhiên cô thấy hơi xấu hổ.
Còn Giang Từ Thâm thì cắn chặt môi mỏng, trong lòng chỉ còn cảm giác xấu hổ và khó chịu.
Trong bóng tối mịt mù, Diệp Hạnh không nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng dường như vẫn chuẩn xác nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh.
Thậm chí cô còn cười khẩy một tiếng rồi hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Giang Từ Thâm: “...” Người phụ nữ chết tiệt này cố ý đúng không?
“Anh có thể kêu lên.” Diệp Hạnh chậm rãi nói.
Giang Từ Thâm: “...” Nếu như hai tay có thể cử động, nhất định anh sẽ bóp chết người phụ nữ này!
“Nhịn như vậy dễ tổn thương gan lắm. Đây là lời khuyên chân thành của một bác sĩ, chẳng có gì phải xấu hổ cả.” Diệp Hạnh chậm rãi bổ sung từng từ.