Tóc của cơ thể này quá dài và dày. Nguyên chủ vốn là người lười biếng, lại còn luộm thuộm, vừa nãy cô gội đầu phải dùng hết ba chậu nước.
Thời đại này còn chưa phổ biến máy sấy tóc, chỉ dùng khăn lau khô tóc thôi cũng phải mất một tiếng.
Diệp Hạnh quyết định ngày mai sẽ đi cắt tóc.
Lau tóc xong, cô trở về phòng, nằm xuống bên cạnh Giang Từ Thâm.
Rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản nhưng Giang Từ Thâm lại đột nhiên tái mặt, ánh mắt kinh ngạc và tức giận nhìn cô, giọng nói lạnh tanh: “Cô muốn làm gì?”
Diệp Hạnh như nhìn thấu suy nghĩ của anh. Cô trực tiếp trợn mắt nói: “Tôi mang chăn ga đi giặt hết rồi, chỉ còn mỗi một bộ này thôi nên tối nay tôi ngủ ở đây. Còn nữa, tôi sẽ không làm gì anh đâu, tôi không hứng thú với kiểu người bệnh tật yếu đuối không tự chăm sóc được bản thân như anh. Tôi thích kiểu đàn ông lực lưỡng và đầy cơ bắp cơ, là kiểu người có thể hoạt động liền tù tì hai tiếng đồng hồ ấy. Anh cứ yên tâm đi.”
Dứt lời, Diệp Hạnh lật người, quay mặt ra ngoài, chừa cho Giang Từ Thâm một khoảng cách an toàn rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới xuyên không đã phải hầu hạ người tàn tật tắm rửa, lại còn dọn dẹp nhà cửa suốt bốn năm tiếng đồng hồ, Diệp Hạnh cảm thấy mình sắp kiệt sức rồi.
Bây giờ cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được, ngày mai lại nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh của mình.
Dù sao thì cô cũng là người rất cầu toàn về chất lượng cuộc sống.
Quả nhiên, Diệp Hạnh nhanh chóng thở đều đặn, vì béo nên trong tiếng thở còn kèm theo tiếng ngáy nhẹ. Còn sắc mặt Giang Từ Thâm nằm cạnh cô thì hết xanh mét rồi lại tái nhợt, sau đó còn đỏ lên, trông vô cùng chật vật và khó xử. Thích đàn ông lực lưỡng, đầy cơ bắp, có thể trụ được hai tiếng?
Tốt! Tốt lắm!
Anh còn tưởng Diệp Hạnh đã thay đổi tính nết, hóa ra là định đổi cách để sỉ nhục anh!
Giang Từ Thâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ngày thường anh ngủ nhiều, lúc này lại bị Diệp Hạnh chọc tức nên nằm hồi lâu vẫn không ngủ được.
Hơn nữa, anh cảm thấy hình như mình không ổn lắm.
Câu nói vừa rồi của Diệp Hạnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Mới đầu anh còn tức giận, song dần dần lại không tự chủ được mà tưởng tượng ra những cảnh tượng dâm dục đáng xấu hổ.
Sao anh lại nghĩ đến mấy chuyện này thế này?
Giang Từ Thâm thầm khinh bỉ bản thân nhưng phản ứng của cơ thể lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh bắt đầu cảm nhận được rõ ràng làn da mình nóng lên, tim đập nhanh hơn, máu chạy điên cuồng…
Chẳng phải đây là… Đây là cảm giác sau khi uống cốc trà của Diệp Hạnh sao?
Diệp Hạnh đã tự dùng châm thải độc cho anh rồi mà? Sao cảm giác không đứng đắn này lại xuất hiện trên người anh thế này?
Giang Từ Thâm chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, không nhịn được mà xoay mình trên giường.
Diệp Hạnh nằm phía trước, mặc dù Giang Từ Thâm đã cố gắng hết sức kiểm soát động tĩnh của mình nhưng Diệp Hạnh vẫn mở mắt.