Bà ấy nhìn con trai và con dâu của mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chột dạ nói: “Có phải vừa nãy mẹ mắng quá nặng lời quá không? Chắc cô ta cắn rứt lương tâm nên đối xử tốt với Từ Thâm chăng? Vừa nãy cô ta nói mình bận dọn dẹp nhà cửa nên không kịp nấu cơm, muốn đến nhà mình ăn ké một bữa, mẹ bèn bảo cô ta đi ăn cứt đi…”
Trương Đại Thụ: “… “
Thúy Lan: “… “
Thấy con trai và con dâu đều nhìn mình với vẻ mặt không nói nên lời, thím Trương không khỏi suy nghĩ xem có phải mình hơi quá đáng không, nhưng rồi bà ấy lại sĩ diện, cố gắng tự biện hộ cho mình: “Chắc không sao đâu nhỉ? Mẹ chỉ mắng một câu thôi mà. Ngày thường cô ta chửi bới nguyền rủa Từ Thâm câu nào cũng độc địa. So với cô ta thì mẹ chỉ là phù thủy học việc thôi! Hơn nữa mẹ thấy mặt cô ta dày lắm, chắc không phải người tâm hồn mong manh đâu ha? Hôm nay cô ta đột nhiên thay đổi thái độ, e rằng trong lòng đang ấp ủ âm mưu gì đó cũng nên! Các con nói xem, có phải cô ta muốn đầu độc Từ Thâm không?”
Trương Đại Thụ: “… “
Thúy Lan: “… “
“Hai đứa nhìn mẹ chằm chằm làm gì! Mẹ đâu có nói sai! Cả thôn Vân Thủy đều biết tim nó chỉ có thầy Hạ còn gì! Hôm nay thầy Hạ đến thôn bên xem mắt con gái nhà người ta, mẹ đoán nó bị kích thích, biết đâu lại làm ra chuyện điên rồ gì đó! Tối nay chúng ta đừng ngủ quá say, để ý nó một chút, nếu nó thật sự muốn hại chết Từ Thâm thì chúng ta đi báo công an gô cổ nó luôn!” Thím Trương càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế là bà ấy lập tức nghiêm mặt dặn dò Trương Đại Thụ và Thúy Lan.
Trương Đại Thụ và Thúy Lan quay sang nhìn nhau. Tuy bọn họ cảm thấy lời mẹ mình nói có vẻ vô lý nhưng cũng có lý, không thể phản bác được…
Bên này, Diệp Hạnh không biết mình đã bị gia đình thím Trương liệt vào danh sách nghi phạm giết người.
Cô cõng Giang Từ Thâm về phòng, sau đó đặt anh lên giường.
Sau khi bóng dáng eo tròn vai thô của Diệp Hạnh đi ra ngoài, Giang Từ Thâm mới mượn ánh đèn nhìn căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ trước mắt. Hiện giờ cả căn nhà cực kỳ ngăn nắp, thậm chí còn sáng sủa như mới. Anh bỗng có cảm giác như lạc vào cõi tiên!
Đây...
Diệp Hạnh luộm thuộm, lười biếng và tham ăn như vậy mà lại có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như thế này sao?
Cô ta bị điên à?
Anh đang thầm khiếp sợ trong lòng thì Diệp Hạnh bưng cốc nước tới.
“Anh súc miệng đi rồi đi ngủ.”
Hôm nay cô không chỉ giúp anh gội đầu tắm rửa, thay quần áo sạch mà trước khi ngủ còn tình nguyện hầu hạ anh súc miệng ư?
Người này có còn là Diệp Hạnh nữa không?
Nét mặt Giang Từ Thâm trở nên hoảng hốt.
Sau khi múc nước cho Giang Từ Thâm súc miệng, Diệp Hạnh cũng tự vệ sinh cá nhân một chút.
Chủ yếu là lau tóc.