Diệp Hạnh biết anh sốt ruột. Một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh lại rơi vào cảnh tàn phế một thời gian dài, còn phải dựa vào cô chăm sóc, chắc chắn trong lòng anh không thoải mái.
“Được, tôi chờ.” Diệp Hạnh cười nhẹ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Từ Thâm giây lát, sau đó cô đột nhiên nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Nhưng so với việc chặt củi, nấu cơm, đun nước thì tôi hy vọng đôi tay này của anh có thể cầm lại cây bút, thi lại đại học, viết nên cuộc đời rực rỡ của riêng mình hơn.”
“Cho dù chân anh không thể lành hẳn nhưng cũng đừng từ bỏ, thế giới này vẫn rất tươi đẹp, trời cao biển rộng, mặc chim bay cá nhảy. Giang Từ Thâm, đừng bị mắc kẹt ở đây, đừng bị chính mình trói buộc.” Diệp Hạnh vắt khô khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho Giang Từ Thâm.
Khoảng cách của họ rất gần, thậm chí Diệp Hạnh còn thấy rõ hàng mi dài và dày như chiếc quạt nhỏ của anh đang chớp nhẹ, đôi mắt sâu thẳm như đang chuyển động.
Giang Từ Thâm đột nhiên nắm lấy tay Diệp Hạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây