“Cẩn thận.” Diệp Hạnh thấy vậy, lập tức đẩy xe lăn của anh lùi lại phía sau mới tránh được việc anh bị canh làm bỏng.
Giang Từ Thâm ngẩn người, tay anh vẫn nắm chặt lấy chiếc thìa như thể nắm chặt lấy chút tôn nghiêm còn sót lại của mình.
“Có phải tôi rất tệ không?” Giọng Giang Từ Thâm khàn khàn. Anh đờ đẫn nhìn đống hỗn độn trên bàn.
“Đây là chuyện bình thường. Anh còn cần phải phục hồi chức năng nữa mà. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cho anh, anh đừng vội vàng quá.” Diệp Hạnh lấy khăn ra lau sạch bàn, sau đó mới múc lại một bát canh khác đưa đến trước mặt Giang Từ Thâm. Cô nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt kiên định và dịu dàng, giọng nói cũng rất bình thản: “Anh không tệ, anh rất rất tuyệt, thật đấy. Anh nghĩ mà xem, anh đi lính, gần như đã làm đến chức sĩ quan, huấn luyện gian khổ như vậy mà anh không bỏ sót một buổi nào, mặc dù bị thương nhưng vẫn không từ bỏ, vẫn cố gắng thi đậu trường đại học tốt nhất cả nước. Anh là người văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh.”
“Mặc dù số phận đối xử bất công với anh nhưng anh vẫn cố gắng sống sót. Anh giống như sợi dây leo trong núi thẳm, tràn đầy sức sống và sự dẻo dai. Anh thực sự rất tuyệt, là một người đàn ông đích thực. Tôi rất nể phục anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây