Nghe Giang Từ Thâm nói vậy, thím Trương mới dừng tay.
Bà ấy nửa tin nửa ngờ nhìn động tác kỳ lạ của Diệp Hạnh, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Từ Thâm, giọng nói căng thẳng đến run rẩy: “Từ Thâm à, nó, nó thực sự đang cứu Hưng Bang sao?”
Giang Từ Thâm gật đầu khẳng định, sau đó cất giọng trầm thấp bình tĩnh: “Đúng vậy, đúng là cô ta đang cứu Hưng Bang. Cháu đã từng thấy cách này trong quân đội, thủ pháp của cô ta rất chuyên nghiệp.”
Vừa biết châm cứu vừa biết cứu người, rốt cuộc Diệp Hạnh của bây giờ là ai?
Giang Từ Thâm nheo mắt nhìn Diệp Hạnh chăm chú.
Diệp Hạnh không rảnh quan tâm đến ánh mắt anh. Cô liên tục dùng phương pháp cấp cứu Heimlich để cứu Trương Hưng Bang.
Cuối cùng, sau khi cô lặp lại động tác này hơn mười lần, Trương Hưng Bang bỗng phun hạt đậu phộng ra rồi khóc òa lên.
Sau khi khóc được mấy tiếng, bằng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Trương Hưng Bang bắt đầu khôi phục lại như thường, từ màu tím tái vì nghẹt thở dần dần trở nên hồng hào khỏe mạnh.
Thấy Trương Hưng Bang đã có thể hít thở, lúc này thím Trương đứng bên cạnh mới hoảng loạn chạy đến ôm chầm lấy Trương Hưng Bang, giọng run run nói: “Hưng Bang! Dọa chết bà rồi! Cháu muốn dọa chết bà phải không?! Sau này nhà mình không nấu đậu phộng nữa!”
Lúc nãy con dâu của thím Trương là Thúy Lan sợ đến ngây người, bây giờ mới dần tỉnh táo lại.
Cô ấy quay sang nhìn Diệp Hạnh rồi nói với vẻ mặt biết ơn: “Chị dâu Giang, lần này cảm ơn chị nhiều lắm! Nếu không phải chị phản ứng nhanh thì có khi Hưng Bang nhà em bị sặc chết rồi. Em, em thực sự không biết phải cảm ơn chị thế nào nữa! Lúc nãy em bị dọa sợ đến nỗi mất hồn mất vía!”
Lúc này thím Trương cũng đã tỉnh táo lại.
Nhưng bà ấy vừa thấy mặt Diệp Hạnh là lại nhớ đến việc vừa rồi mình vừa nhổ nước bọt vào mặt người ta vừa bảo người ta đi ăn cứt. Nét mặt bà ấy lập tức trở nên hơi chột dạ.
Ngay khi thím Trương do dự muốn nói gì đó thì Trương Đại Thụ vội vã dẫn bác sĩ thôn là bác sĩ Trương đến.
“Bác sĩ Trương, nhanh lên, nhanh đến khám cho con trai tôi với! Nó bị sặc đậu phộng! Không thở nổi nữa rồi! Ông mau lên, mau xem giúp nó đi!” Mặc dù thời tiết đang rất lạnh nhưng Trương Đại Thụ lại lo lắng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, liên tục thúc giục.
Nghe nói có trẻ con mắc nghẹn, bác sĩ Trương không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng vọt vào nhà họ Trương, lớn tiếng kêu lên: “Nhanh lên, nhanh bế đứa bé đến đây”
Thấy vậy, thím Trương vội vàng bước tới nói với Trương Đại Thụ: “Đại Thụ, con về rồi à? Hưng Bang không sao nữa rồi, lúc nãy vợ của Từ Thâm đã giúp nó lấy hạt đậu phộng ra.”
“Bác sĩ Trương, làm phiền bác đi một chuyến, bác ngồi xuống uống cốc trà cho ấm người.” Thúy Lan cũng vội vàng lịch sự rót trà cho bác sĩ Trương.
“Vừa rồi tình hình Hưng Bang thật sự quá nguy hiểm! Tôi sợ chết khiếp! May mà có vợ của Từ Thâm! Cô ấy ôm Hưng Bang từ phía sau rồi bóp bụng nó, cứ làm vậy mấy lần, thế là hạt đậu phộng mắc trong cổ Hưng Bang phun ra ngoài!” Thím Trương cười gượng khen ngợi Diệp Hạnh.