Chú hai vốn mở tiệm cắt tóc ở thị trấn, cuộc sống của hai vợ chồng cũng không tệ. Lý do hai người này luôn tìm mọi cách moi tiền từ cô là vì thím hai bị bệnh, hai người đã kết hôn mười mấy năm rồi mà mãi không có con, không biết đã tốn bao nhiêu tiền để tìm thầy bốc thuốc nhưng cứ tiền mất tật mang.
Bây giờ nghe cô nói vậy, Lưu Hồng Mai hoàn toàn không tin.
“Mày lừa ai vậy? Chỉ bằng vào một đứa ngu như mày mà cũng đòi chữa bệnh á? Hồi nhỏ mày chạy đến nhà bà câm kia không phải để ăn trộm đồ ăn sao? Cho dù bà ta có thể dạy mày thì mày cũng chỉ học được chút ít thôi! Không biết bác sĩ ở trạm y tế thôn này bị mỡ heo che mắt hay gì mà lại bỏ ra bốn mươi đồng mỗi tháng để mày làm việc! Mày có bản lĩnh đó chắc?” Lưu Hồng Mai khinh thường nói.
Từ nhỏ Diệp Hạnh đã ngốc nghếch thì lớn lên có bản lĩnh gì chứ? Nói chung là bà ta không tin.
“Chữa bệnh cũng phải có duyên, tin hay không tùy bà. Vừa rồi tôi châm cho bà mấy mũi không phải châm bừa đâu. Tối nay về bà sẽ thấy kinh nguyệt, nếu bà suy nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi.” Diệp Hạnh nói chắc như đinh đóng cột.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây