Cô dứt lời, nụ cười ngạo mạn của Lưu Hồng Mai lập tức cứng đờ trên mặt.
Diệp Đại Sơn còn chưa kịp ra tay đã cười trừ, lập tức cất lời hòa giải: “Mọi người đều là người một nhà, hơn nữa bây giờ Hạnh Tử cũng đã lấy chồng rồi, bà còn tưởng nó vẫn như lúc nhỏ, cần phải đánh mắng để dạy dỗ à?”
Nói rồi Diệp Đại Sơn lại nhìn về phía Diệp Hạnh: “Hạnh Tử, chú nghe nói bây giờ cháu khá giả rồi, đang chạy vặt ở trạm y tế thôn này, một tháng được bốn mươi đồng đúng không? Hồi nhỏ cháu cứ chạy đến nhà bà già câm kia, chú còn tưởng cháu đi ăn trộm, không ngờ cháu lại học được y thuật, sao trước đây cháu không nói?”
Một tháng bốn mươi đồng, một năm là năm trăm đồng!
Biết Diệp Hạnh có bản lĩnh này thì ông ta đã giữ cô lại thêm mấy năm, chứ không phải bán cô đi để hầu hạ một kẻ tàn phế!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây