Sắc mặt của Hạ Tuyết trở nên vô cùng khó coi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa từng trải qua cảnh này bao giờ nên chỉ biết mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Sắc mặt của hiệu trưởng Lâm cũng chẳng khá hơn Hạ Tuyết là bao.
Bà ấy lạnh lùng liếc nhìn Hạ Phương rồi nói: “Thầy Hạ, chuyện gì thế này? Dù sao thầy cũng là một nhà giáo nhân dân, nếu ngay cả con mình mà thầy cũng không thể dạy dỗ thì thầy muốn quần chúng yên tâm gửi con cho Trường Tiểu học thôn Vân Thủy chúng ta kiểu gì? Rõ ràng con gái thầy đến nhà người khác ăn vụng đồ ăn, kết quả bị dị ứng, thầy còn mặt mũi chạy đến trước mặt người ta mắng mỏ om sòm nữa à? Hành vi của thầy khiến tôi cảm thấy vô cùng đáng xấu hổ!”
Bị hiệu trưởng Lâm mắng cho một trận tơi bời, gương mặt vốn đã khó coi của Hạ Phương lập tức trắng bệch, càng thêm khó coi.
Anh ta vội vàng đáp liên tục: “Vâng vâng, hiệu trưởng Lâm nói đúng, nhất định tôi sẽ về dạy dỗ lại con gái thật tốt. Cô cũng biết đấy, mẹ của đứa trẻ này mất sớm, ngày thường tôi cũng bận rộn công việc, khó tránh khỏi có phần lơ là trong việc dạy dỗ nó, thành ra mới để nó gây họa. Nhất định lần này sẽ nghiêm khắc phê bình nó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây