Nghe dì Trương và Trương Hưng Bang chỉ trích Diệp Hạnh, Giang Từ Thâm định lên tiếng giải thích, song lúc này bụng anh lại không nghe lời mà kêu lên “ọt ọt”.
Nghe thấy tiếng phản đối của bụng anh, đột nhiên Diệp Hạnh cũng cảm thấy bụng mình trống rỗng. Cô không khỏi ngước mắt nhìn Giang Từ Thâm, ánh mắt không khỏi chột dạ.
Giang Từ Thâm là người tàn tật nên tất nhiên nấu cơm là công việc của cô, hơn nữa tiền sinh hoạt mà bố chồng chu cấp mỗi tháng không ít.
Thím Trương vốn cực kỳ tức giận, nay lại thấy Giang Từ Thâm vẫn chưa ăn cơm nên ánh mắt bà ấy nhìn Diệp Hạnh càng thêm oán giận và lạnh lùng. Bà ấy nói: “Diệp Hạnh! Trái tim cô làm bằng gì vậy?! Cô thật quá độc ác! Thế mà còn bỏ đói Từ Thâm! Cô để thằng bé đói bao lâu rồi hả?! Cô muốn hại chết thằng bé đúng không?! Đồ đàn bà độc ác này!”
“Không phải thế, tôi không cố ý, chỉ là tôi chưa nấu...” Diệp Hạnh mở miệng muốn giải thích.
Tuy nhiên, trong quá khứ nguyên thân từng làm nhiều điều ác, quá nhiều tiền án nên dì Trương không muốn đôi co với cô nữa.
“Vừa hay hôm nay nhà tôi làm thịt một con gà. Hưng Bang, cháu đi gọi cha con qua đây, cõng chú Giang về nhà chúng ta ăn cơm.” Thím Trương trực tiếp lườm mắt Diệp Hạnh một cái rồi định đưa Giang Từ Thâm về nhà mình ăn cơm.
Giang Từ Thâm không muốn làm phiền thím Trương, hơn nữa anh thấy dường như Diệp Hạnh đã khác trước.
Vì vậy Giang Từ Thâm lập tức từ chối: “Thím à, đừng làm phiền chú Trương nữa, cô ấy, cô ấy sẽ nấu cơm...”
“Ôi chao, Từ Thâm à! Sao cháu khách sáo với thím thế? Bây giờ trời đã tối, cháu có đợi được đến khi nó đi nấu cơm không? Thím thấy nó cố tình muốn bỏ cháu chết đói thì có! Người phụ nữ này đúng là không có lương tâm! Đại Thụ, mau qua đây! Để thím về múc canh gà ra cho nguội rồi đút cho cháu ăn.”
Trương Hưng Bang đã đi gọi cha mình là Trương Đại Thụ từ nhà bên sang. Nhác thấy bóng con trai, thím Trương vội vàng gọi.
Lúc này, bụng của Diệp Hạnh lại phát ra tiếng kêu ùng ục.
Lúc nãy khi dọn dẹp nhà cửa, cô đã dứt khoát đổ hết cơm thừa canh cặn, dưa muối và bánh bao còn lại trong nhà, mà nếu lúc này mới nấu cơm thì quả thực cũng hơi muộn rồi…
Diệp Hạnh xoa xoa bụng mình, nhìn về phía dì Trương, không khỏi lên tiếng: “Thím Trương ơi…”
Thím Trương nghe Diệp Hạnh gọi mình, khuôn mặt vốn đã giận dữ nay càng như nổi cơn tam bành, tốc độ nhả chữ cũng nhanh hơn, vừa nói vừa chửi: “Sao thế? Cô lại muốn nói tôi nhiều chuyện phải không?! Muốn mắng tôi là đồ già chết tiệt, mụ già thối tha, hay là định đòi vứt Từ Thâm ngay trước cửa nhà tôi để tôi có giỏi thì nuôi thằng bé cả đời?”
Thím Trương chửi bới nước bọt văng tung tóe, khí thế ngút trời, Diệp Hạnh nhìn mà không khỏi sợ hãi.
Cô xoa xoa bụng mình, miễn cưỡng nhếch môi cười gượng, yếu ớt nói: “Không phải đâu… Hôm nay cháu bận dọn dẹp nhà cửa, lại còn tắm cho Giang Từ Thâm nên không kịp nấu cơm. Nếu Giang Từ Thâm đến nhà thím ăn thì cho cháu qua ăn ké một bữa luôn được không?”