“Tôi đã nói là không lấy thì sẽ không lấy, cô không cần phải khách sáo với tôi. Phần lớn các loại thuốc ở đây đều do tôi tự đi hái trong rừng.”
Trương Mỹ Phượng tiếp tục nhã nhặn nói chuyện với vị thần y, nhưng Tần Chiêu Chiêu bỗng nhiên cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi.
Tần Chiêu Chiêu có cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ.
Nhớ lại hai gã đàn ông trông đầy cảnh giác mà họ gặp trên sườn núi, cùng với những người phụ nữ kỳ quái trong thôn, ở đâu cũng có vẻ bí ẩn và khiến người ta cảm thấy bất an. Tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Thưa ông, ông đừng khách sáo nữa. Nếu ông không nhận tiền, chúng tôi cũng không thể lấy thuốc. Chúng tôi phải về ngay bây giờ.” Tần Chiêu Chiêu nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây