“Ông quá đáng lắm! Tôi đã sống với ông nhiều năm như vậy, còn giúp ông nuôi lớn con cái, dù không có công lao thì cũng có cực khổ. Vậy mà chỉ vì tôi đối xử không tốt với con trai và con dâu ông, ông phủ nhận mọi nỗ lực của tôi suốt những năm qua, thậm chí còn đuổi tôi ra khỏi nhà mà không cho gì cả. Đó là ngôi nhà tôi đã sống suốt mười lăm năm, dựa vào đâu mà ông làm vậy? Tôi không cam tâm!”
Vương Tuệ Lan lên an ủi: “Tôi biết bà cũng không dễ dàng gì. Hiện giờ các người không thể sống chung được nữa, cố gượng ở chung cũng chỉ gây thêm mâu thuẫn thôi bởi tình duyên giữa hai người đã cạn rồi. Hay là thế này, để họ cho bà một ít tiền, hôm nay chúng ta giải quyết dứt điểm vấn đề này. Bà thấy thế nào?”
Nghe đến chuyện được cho tiền, bà ta không khỏi mừng thầm. Đây chẳng phải điều bà ta luôn mong muốn sao?
“Không được. Tiền thuê nhà do Như Ý trả, chú đâu có tiền.” Bố chồng của Từ Như Ý lập tức bác bỏ ý kiến đó.
Hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng lập tức tắt ngấm. Bà ta cảm thấy hối hận vì đã sống bao nhiêu năm với người đàn ông này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây