Bà Từ nghe vậy cũng vui lây. Gia đình hai bên đều biết rõ nhau, kết tình thông gia từ bé, hai đứa trẻ lớn lên mà thành đôi thì còn gì may mắn bằng.
“Giả sử thành đôi thì mới thật sự là có phúc. Giờ chúng còn nhỏ, sau này thế nào thì ai mà biết trước được.”
“Mẹ, cứ để tự nhiên thôi. Có duyên thì đến lúc đó mẹ cũng không cần lo lắng.”
“Con nói đúng.” Bà Từ cười khẽ.
Nói chuyện một lúc, Vương Tuệ Lan chợt nhận ra không thấy chị gái mình đâu: “Mẹ, chị con đâu rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây