Dư Hoa còn chưa mở miệng, mẹ của Hứa An Hoa đã lên tiếng để bênh vực con dâu: “An Hoa, cô Tống đã chăm sóc con rất lâu rồi. Bây giờ con nên đã về nhà, đừng làm phiền cô ấy thêm nữa.”
Không đợi con trai đáp lại, bà quay sang Tống Chân, nở nụ cười: “Cô Tống, nghe giọng cô thì có vẻ không phải người bản địa, có lẽ đây là lần đầu cô đến Hải Thị. Để cảm ơn cô đã chăm sóc con trai tôi trong thời gian qua, tôi xin phép nghỉ làm để dẫn cô đi tham quan Hải Thị. Cô cũng đã mệt mỏi vì đi đường xa, sao không về nhà chúng tôi nghỉ ngơi chút? Lục Dao và An Hoa đã lâu không gặp, hẳn nên để hai vợ chồng chúng nó trò chuyện nhé. Cô thấy sao?”
Tống Chân chưa kịp trả lời, Cục trưởng Tôn đã bước tới: “Đúng vậy. Cô đi đường xa cũng vất vả rồi. Tôi sẽ sắp xếp phòng ở nhà khách cho cô, cứ vui chơi thoải mái vài ngày ở Hải Thị. Cần gì thì báo với chúng tôi, ngay cả vé tàu xe chúng tôi cũng sẽ lo hết cho cô.”
Tống Chân tất nhiên hiểu ý của họ. Tuy không muốn đồng ý nhưng cô ta cũng không thể trực tiếp yêu cầu ở lại mà làm mất lòng tất cả mọi người. Cô ta đành gật đầu chấp thuận.
Cục trưởng Tôn thấy cô ta đồng ý thì gật đầu: “Vậy đi thôi. Cũng muộn rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà khách.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây