“Đúng đó. Ông đã không nhận mình là kẻ buôn người, vậy hãy nói xem làm sao ông biết tôi đang ở đây?” Vương Tuệ Lan nói.
Hai vợ chồng nhìn nhau, bà ta cũng hiểu rằng nếu không nói rõ ràng thì chuyện hôm nay không thể kết thúc yên ổn được. Đến đồn công an là chuyện không thể, chỉ còn cách nói ra những gì họ muốn biết.
“Ông nhìn tôi làm gì? Không nói liệu có qua được không?”
Bố nuôi của Vương Tuệ Lan nhíu mày, giậm chân một cái quyết tâm nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho các người biết. Ở đây đông người như vậy, cho chúng tôi vào nhà uống miếng nước. Sáng nay đến giờ chúng tôi chưa ăn uống gì cả.”
“Ông nói ngay tại đây đi. Ông vừa bôi nhọ tôi nên cũng phải trả lại sự trong sạch cho tôi. Cứ để mọi người cùng nghe xem rốt cuộc là chuyện gì. Chuyện ăn uống thì đợi ông nói xong tôi sẽ đưa ông đi ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây