Bố nuôi của Vương Tuệ Lan nghe thấy dư luận bắt đầu quay lưng, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng nghe nó nói. Chúng tôi mà không tốt thì nó có lớn lên được đến bây giờ không? Giờ tìm được bố mẹ ruột rồi nên không thèm lo cho chúng tôi nữa. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
“Thôi đi, đối xử với người ta tốt như ruột thịt thật thì đâu có đứng trước cửa nhà người ta khóc lóc đổ tiếng xấu cho cô gái kia. Chưa gặp mặt đã ngồi bệt xuống trước cửa khóc rồi à?”
“Nó không cần gia đình này nữa, vậy chúng tôi cần gì giữ danh tiếng cho nó. Đã không có lương tâm thì sao chúng tôi phải nghĩ cho nó?” Bà ta có chút chột dạ đáp lại người vừa nói.
“Đừng quan tâm đến đám người này. Bọn họ chỉ là đám lưu manh thôi.” Vương Tuệ Lan nhìn bố mẹ nuôi: “Tôi đã đối xử hết lòng với các người, cắt đứt quan hệ cũng do các người nói trước. Giờ các người tìm đến đây chỉ vì muốn tiếp tục moi tiền từ tôi. Tôi nói rõ luôn, tôi không nợ các người gì cả. Tốt nhất đừng có ý định vòi tiền từ tôi.”
Bà ta hoàn toàn nổi giận, quen thói kiêu căng nên quên luôn chuyện vừa bị đánh mà xông lên: “Không phải do mày nói là được, mày nợ chúng tao cả đời cũng không trả hết!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây