“Chị cũng không nhận ra em nhưng có cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu đó, chỉ là không nghĩ theo hướng ấy.”
“Em cũng cảm thấy thế. Chắc là vì xa nhau lâu quá.” Từ Như Ý nói.
Từ Như Ý nắm tay Vương Tuệ Lan, mời ngồi xuống: “Em gái, những năm qua em sống có tốt không?”
Vương Tuệ Lan không muốn nhắc lại những ký ức cũ, cũng không muốn họ biết những khó khăn cô từng trải qua vì điều đó chỉ làm họ thêm áy náy. Cô ấy đã trốn thoát khỏi nơi đó, hiện tại xem như có một cuộc sống mới.
“Cũng ổn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây