Lục Phi ngồi thẳng dậy: “Cảm ơn anh, anh chu đáo như vậy khiến tôi thấy hơi ngại.”
Từ Bình An đặt đồ ăn lên bàn: “Ngại ngùng gì chứ? Nếu anh không giúp tôi bắt tên trộm thì sao lại bị thương. Nhà tôi gần bệnh viện nên cũng tiện, do đó đừng khách sáo nữa. Trong hai ngày anh nằm viện, cứ để phần ăn uống cho tôi lo.”
Sự chân thành của hắn khiến mọi người không thể từ chối, cuối cùng họ đành đồng ý. Từ Bình An hỏi thăm: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Chỉ còn chút đau ở vết thương thôi, không có cảm giác khó chịu nào khác. Hôm nay không phải cuối tuần, anh không phải đi làm à?”
“Tôi là hộ kinh doanh cá thể. Cửa hàng có người trông, không nhất thiết phải ở đó cả ngày.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây