“Lục Phi, anh thật tàn nhẫn. Anh ly hôn rồi bỏ rơi tôi, giờ tôi ra nông nỗi này đều do anh mà ra. Mọi người đều ép tôi, vậy thì tôi sẽ đi chết. Sống thế này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Nói xong cô ta bỏ đi.
Nghe cô ta nói câu cuối, Lục Phi vội gọi lại: “Giang Tâm Liên, nể tình con cái, tôi giúp cô lần này. Tôi sẽ chú ý tìm việc cho em dâu cô, nhưng tôi cũng cảnh cáo đây là lần cuối cùng.”
Tính cách của Giang Tâm Liên có chút cực đoan, nếu thực sự xảy ra chuyện gì anh cũng không muốn thấy. Giang Tâm Liên đã bước đi được hai bước, nghe vậy lập tức dừng lại, lau đi nước mắt, lòng cô ta biết Lục Phi vẫn còn quan tâm mình nhưng không quay lại, chỉ khẽ nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Những lời trong phòng khách, Tần Chiêu Chiêu ở trong phòng đã nghe được phần nào. Phòng cô sát bên phòng khách, vách tường cách âm không tốt lắm. Sau khi Giang Tâm Liên rời đi, Tần Chiêu Chiêu cầm cốc nước đi ra, đặt cốc lên cạnh ấm trà. Á Á và Thanh Thanh cũng từ phòng chạy ra, nhào đến bên Lục Phi.
“Bố ơi, sao mẹ lại đi rồi?” Thanh Thanh hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây