Của hồi môn trong phòng không nhiều, chỉ có hai bộ chăn gối thêu long phụng kết hợp với một số đồ nhỏ lặt vặt trong các thùng, ngoài a chẳng còn gì khác. Trông hơi nghèo nàn một chút. Nhà họ Lục vốn thuộc dạng gia đình khá giả, vậy mà ngay cả một chiếc máy may bình thường cũng không có. Nghĩ đến những lời Lục Dao đã nói, trong lòng mợ ta cảm thấy thật khoái chí.
Không phải Lục Dao chê Tiểu Cường nhà mình sao? Cứ như thể cô ấy lấy được người tốt lắm vậy.
“Tiểu Hoa này, con cũng thật là ki bo. Nhà cao cửa rộng thế này, sao lại chuẩn bị cho con mình ít đồ hồi môn như vậy chứ? Chẳng có lấy một món đồ gia dụng nào. Không sợ người nhà chồng coi thường con sao?” Nói xong, bà ta nhìn Lục Dao một cái, khuôn mặt đầy vẻ thương hại.
Lục Dao tất nhiên hiểu ý bà ta, rõ ràng là muốn để mọi người trong phòng thấy cô ấy mất mặt, đồng thời còn muốn chia rẽ tình cảm của cô ấy với mẹ.
Hôm qua ông bà ngoại đến đã nói rõ, vì chuyện xem mắt lần trước mà Tân Bình vẫn ấm ức, cho rằng Lục Dao không nể mặt bà ta. Hôm nay bà ta không đến chúc phúc mà để gây khó dễ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây