Nghe chồng nói vậy, mẹ cô và Tần Chiêu Chiêu mới cảm thấy an lòng.
Ông cụ tức giận đứng lên, chỉ vào Tần Trung: “Mày đúng là đồ bất hiếu! Chỉ vì sinh được một đứa con gái mà không sinh thêm đứa nào, em trai mày đã thay mày nối dõi tông đường nhà họ Tần, lại sinh đến hai đứa cháu trai. Nó khó khăn như vậy mà mày còn muốn nó gánh trách nhiệm nuôi dưỡng bố mẹ sao? Mày có còn lương tâm không?”
Tần Chiêu Chiêu vốn không định nói gì vì cô nghĩ đây là chuyện của bề trên, bản thân không tiện can dự. Nhưng nghe đến đây, cô không thể nào chịu nổi nữa.
“Con trai của chú hai là nối dõi tông đường cho nhà chú, là con cháu của chú ấy, không liên quan gì đến bố con. Theo lẽ thường tài sản thuộc về ai thì trách nhiệm phụng dưỡng cũng thuộc về người đó. Ông bà để lại căn nhà cho chú hai thì nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ cũng thuộc về chú nhiều hơn mới phải. Ông bà xử lý không công bằng như thế này sẽ làm mọi người buồn lòng, còn khiến mối quan hệ giữa bố con và chú hai ngày càng xa cách. Ông bà nên làm mọi thứ thật công bằng.”
Lý Lệ Hoa muốn vỗ tay cho con gái, đây đều là những lời bà muốn nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây