Lục Trầm mỉm cười: “Anh hiểu mà. Nếu tôi nói rõ ra, chúng ta sẽ không ngồi nói chuyện với nhau ở đây. Đúng rồi, anh có quen người nào tên là Thiên Ca không?”
Ánh mắt của Ngô Bình thoáng chốc trở nên hoảng loạn, hắn lắc đầu: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, cũng không quen người tên Thiên Ca đó. Nếu anh nghi ngờ tôi có vấn đề thì cứ bắt tôi lại đi, không cần phải nói những lời mơ hồ như vậy. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời anh xuống xe, tôi còn có việc phải làm.”
Lục Trầm biết rõ hắn đang chột dạ mới nói như vậy.
Tuy nhiên, mục đích của Lục Trầm đã đạt được. “Tôi nói xong rồi. Không làm phiền công việc của anh nữa. Nếu có việc, tôi sẽ lại tìm anh.”
Nói xong, Lục Trầm mở cửa ghế phụ, bước xuống xe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây