Cô ép mình nhìn thẳng vào anh: “Chuyện chưa xảy ra cứ treo trên miệng như vậy anh có thấy thật sự được không? Con người sinh ra chỉ sống được mấy chục năm, từ khi sinh ra đã định sẵn có một ngày sẽ chết, có thể vì sớm muộn gì cũng chết mà luôn lo lắng bất an chờ đợi cái chết sao?”
Kỷ Thịnh nghẹn họng, không khỏi nhớ đến phản ứng của đối tượng xem mắt khi anh hỏi câu này hôm qua, chẳng lẽ là nhân quả tuần hoàn?
Đàm Tố Ninh mím môi, thấy anh bị chặn họng, trong mắt hiện lên một chút đắc ý: “Tôi nói là sự thật mà, cho dù nghề nghiệp của anh có một chút nguy hiểm nhưng cũng không nhất định nguy hiểm sẽ giáng xuống đầu anh, lỡ may anh may mắn thoát khỏi tai họa thì sao? Nếu không thì có gì khác với việc vì sợ sặc mà không ăn. Chúng ta đi trên đường lớn còn có nguy cơ bị xe đâm chết, bị người ta từ trên cao ném chậu hoa đập chết. Con người không lúc nào không sống trong nguy hiểm, chỉ vì như vậy mà lo lắng bất an thì cuộc sống thực sự không thể tiếp tục được. Nếu tất cả quân nhân đều nghĩ như anh thì sẽ có bao nhiêu người độc thân? Các khu gia đình quân nhân ở khắp nơi chẳng phải đều phải bỏ trống sao.”
“Xem ra cô đã nghĩ rất toàn diện.” Kỷ Thịnh nói.
Đàm Tố Ninh thở dài: “Không nghĩ toàn diện cũng không được. Tôi chỉ có một ngày hôm nay, qua hôm nay nếu tôi không muốn lấy chồng thì chỉ có thể giả điên giả dại làm loạn lên nhưng tôi cảm thấy đây là hạ sách, chỉ cần bố mẹ tôi không chết thì họ sẽ đưa tôi đến nhà họ Giang. Nhưng lần này anh về nếu không xem mắt thì gia đình anh cũng sẽ có ý kiến, tại sao không tạm thời thấu hợp thấu hợp với tôi? Anh yên tâm, tôi đã nói rồi, sau này anh có người mình thích tôi có thể nhường chỗ, nếu anh sợ tôi đổi ý thì tôi có thể viết giấy chứng nhận cũng có thể thề, tóm lại chuyện này không có hại gì với anh.”
Kỷ Thịnh không nói gì, nhíu mày suy nghĩ, dường như thực sự đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Nhìn thế này thì có vẻ hôm qua Đàm Tố Ninh đã có ý định này, tối qua cố tình kéo bè kéo cánh giúp mẹ anh cũng là để lấy lòng anh.
Nhưng mà mẹ anh dường như cũng rất thích Đàm Tố Ninh.
Đàm Tố Ninh nghe thấy có tiếng động ở gần, biết có người ngáp dài đi ra từ sân lớn.
Hai người không thể tiếp tục nói chuyện nữa.
Đàm Tố Ninh có chút sốt ruột: “Kỷ Thịnh, anh thấy đề nghị của tôi thế nào? Nói một câu dứt khoát đi.”