Nhưng dù có bất ngờ hay không thì vẫn phải tranh thủ, Đàm Tố Ninh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tay vô thức lau mồ hôi trên quần, cô nói: “Anh cũng đừng vội từ chối, anh có thể cân nhắc đến những lợi ích khi kết hôn với tôi. Thật ra, trưa hôm qua khi anh đi xem mắt, tôi tình cờ nghe được một chút.”
“Tình cờ? Một chút?”
Biểu cảm vừa cười vừa không cười của Kỷ Thịnh khiến Đàm Tố Ninh hơi đỏ mặt, cô không thể thừa nhận rằng lúc đó cô có một chút ý nghĩ, sau đó cố tình xem náo nhiệt chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt của Kỷ Thịnh, Đàm Tố Ninh lại cảm thấy ý nghĩ của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu, cô chán nản cúi vai, mở miệng thừa nhận: “Được rồi, lúc đó tôi cố tình xem náo nhiệt.”
Nếu biết cô sẽ coi Kỷ Thịnh là đối tượng cân nhắc hàng đầu, cô nhất định sẽ không đến xem náo nhiệt.
Kỷ Thịnh không nói gì, nhìn cô cúi đầu đáng thương, trong lòng lại mềm nhũn.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
Đàm Tố Ninh lén liếc nhìn Kỷ Thịnh một cái, thầm chê người đàn ông này tâm cơ thâm trầm, chỉ nhìn vào biểu cảm của đối phương, Đàm Tố Ninh cũng không đoán được ý của anh.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Yêu cầu anh đưa ra lúc đó tôi cũng nghe thấy rồi nhưng tôi vẫn nói câu đó, bây giờ anh đã lớn tuổi, gia đình thúc giục tìm đối tượng, còn tôi cũng cần cuộc hôn nhân này để thoát khỏi nhà họ Đàm. Từ nhỏ chúng ta đã là hàng xóm, tuy chênh lệch tuổi tác nhưng cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, hơn nữa tôi thấy mình cũng không tệ, chúng ta kết hôn, tôi có thể giúp anh chăm sóc mẹ và em gái, anh có thể yên tâm tiếp tục sự nghiệp của mình, tôi cũng có thể thoát khỏi nhà họ Đàm, chúng ta mỗi người lấy những gì mình cần không tốt sao? Tất nhiên, nếu sau này anh có người phụ nữ mình thích, tôi cũng có thể hiểu, tôi có thể ly hôn với anh để nhường chỗ cho người đó.”
Nghĩ đến chuyện đối phương nói sinh nhiều con trai như vậy, trong lòng Đàm Tố Ninh thực ra rất phản đối nhưng lại nghĩ đến chuyện sinh con không phải là chuyện cô có thể kiểm soát, trong hoàn cảnh hai người ít gặp nhau, không có nhiều tình cảm, không sinh được con cũng không thể trách cô được.
Nếu Kỷ Thịnh không thích cô, có lẽ hai người chỉ nằm trên một chiếc giường trò chuyện, đương nhiên cũng không cần nói đến chuyện sinh con.
Kỷ Thịnh không nói gì, Đàm Tố Ninh có chút lo lắng, lúc này trời đã sáng, tuy rằng chưa có ai nhưng cô cũng sợ thời gian lâu rồi sẽ bị người khác nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, vội vàng bổ sung: “Còn về những nguy cơ mà anh nói, tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được.”
“Ồ?” Kỷ Thịnh nhướng mày: “Nói như vậy là cô đã chuẩn bị sẵn sàng để làm góa phụ rồi sao?”
Đàm Tố Ninh có chút không nói nên lời, người này có phải có vấn đề gì không, vậy mà lúc nào cũng nhớ đến chuyện mình hy sinh.