Xuyên Về 70, Thiên Kim Mỹ Nhân Trêu Chọc Quan Quân Mạnh Nhất

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai nhà dưới sự điều phối của ủy ban khu phố, nhà anh đã đưa năm mươi đồng cho nhà họ Đàm làm tiền bồi thường. Cộng thêm ân oán nhiều năm của thế hệ trước, hai nhà trực tiếp không qua lại với nhau, gặp mặt là không nhịn được phải châm chọc vài câu, hận không thể cả nhà đối phương chết hết, nói là kẻ thù cũng không quá đáng.

Sau đó mấy năm bố anh mất, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ cũng để tìm một con đường, anh nhập ngũ, cũng không còn gặp lại cô nhóc này nữa.

Không ngờ bây giờ cô nhóc này đã lớn, không chỉ có chủ kiến, còn đem chủ ý đánh lên người anh.

Tại sao lại chọn anh mà không phải người khác?

Vì anh mạnh mẽ, mẹ anh cũng lợi hại, không sợ nhà họ Đàm, càng không sợ đắc tội với nhà họ Giang.

Cô gái nhỏ trước mắt không hề nhút nhát như khi gặp bên ngoài, ngược lại rất có chủ kiến, nhìn nhận rất rõ hoàn cảnh của bản thân, biết cách lựa chọn thế nào mới có lợi nhất cho mình.

Anh không phản đối Đàm Tố Ninh tự tìm đường sống cho mình, ngược lại anh rất khâm phục sự nỗ lực của Đàm Tố Ninh. Nhưng không có nghĩa là anh không để ý đến việc đối phương tính toán đến anh.

Kỷ Thịnh đứng đó lặng lẽ nhìn Đàm Tố Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, dưới sự quan sát của anh, Đàm Tố Ninh có chút đỏ mặt, có chút chột dạ, cũng có chút thất bại, chút mánh khóe này của cô trước Kỷ Thịnh đã từng vào quân ngũ nhiều năm thì có lẽ không đủ để xem.

“Cô có biết mình đang nói gì không?” Kỷ Thịnh sắc mặt bình thản, ánh mắt sắc bén, khóe miệng hơi cụp xuống: “Tôi nhớ không nhầm thì hình như ngày mai cô sắp kết hôn rồi.”

Giọng điệu của anh chỉ là đang kể lại một sự thật, không có vẻ không kiên nhẫn cũng không có vẻ ghét bỏ, điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của Đàm Tố Ninh cũng được buông xuống đôi chút.

Nếu đối phương vì chuyện này mà ghét cô thì những lời sau đó cũng không cần phải nói nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỷ Thịnh, bình thản gật đầu: “Bố mẹ tôi đúng là đã nói như vậy. Nhưng đó chỉ là họ tự cho là đúng, tôi không thừa nhận cuộc hôn nhân này.”

“Cô thừa nhận hay không là chuyện của cô.” Kỷ Thịnh không phải là người thương hoa tiếc ngọc, lúc này có thể đứng đây nghe Đàm Tố Ninh nói những lời này cũng là vì sự áy náy từ thời thơ ấu.

Đàm Tố Ninh dường như đã sớm không nhớ chuyện thời thơ ấu, cười nói: “Tôi biết, vì vậy tôi đang nói với anh rằng, tôi bàn chuyện kết hôn với anh không cần anh phải cân nhắc đến chuyện ngày mai tôi có kết hôn hay không, anh chỉ cần cân nhắc xem có đồng ý kết hôn với tôi hay không là được.”

Kỷ Thịnh nhướng mày: “Kể cả không cân nhắc đến những điều này, tôi vẫn không đồng ý thì sao?”

“Nếu anh không đồng ý, tôi cũng không thể miễn cưỡng, tôi sẽ nghĩ cách khác.” Đàm Tố Ninh không bất ngờ, dù sao mối quan hệ của hai nhà cũng ở đó, Kỷ Thịnh ghét nhà họ Đàm, không đồng ý cũng là điều hợp lý, hơn nữa cô có xui xẻo hay không thì liên quan gì đến Kỷ Thịnh chứ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)