“Hôm nay tôi cứ phải nói cho ra lẽ, trước đây tôi không ngờ nhà các người lại nhẫn tâm như vậy. Bây giờ thì biết rồi, lại còn trước mặt mọi người mà bắt nạt con bé, không biết sau lưng còn hành hạ nó đến mức nào nữa?”
Lý Xuân Hoa nghe Lý Quế Phân nói vậy, trong lòng cũng có chút bực bội, đúng là cái loại người gì đây. Bà ấy vẫn nên sớm khuyên Tô Văn Văn rời khỏi cái nhà này, nếu không sau này bị bám lấy thì rách việc.
Hàng xóm xung quanh giờ cũng đã thấy rõ mọi chuyện, biết nhà họ Tô bắt nạt cô, ai nấy đều thương cảm Tô Văn Văn, trong lòng dâng trào cảm giác chính nghĩa, nhất định phải giúp đỡ cô.
“Văn Văn à, bây giờ con tính sao?”
“Phải đó, nói ra đi, các dì các thím sẽ giúp con.”
Tô Văn Văn thấy các thím các dì xung quanh đều đứng về phía mình, đây chính là lúc đề cập chuyện phân gia, ánh mắt mang theo vẻ cảm kích nhìn họ. Không ngờ ở đây mọi người vẫn tốt bụng, đều sáng suốt phân biệt đúng sai như vậy.
“Thưa các dì các thím, mọi người cũng biết bây giờ con sống một mình, con cũng đã mười bảy tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân. Bố mẹ con đều mất cả, giờ người nhà lại đối xử với con như vậy, con thật sự không muốn dính dáng gì đến họ nữa.”
Tô Văn Văn nói xong, thấy sắc mặt nhà họ Tô khó coi, lúc này cũng có chút khinh thường bọn họ.
Sao nào?
Lúc nãy thấy nhiều người đến thì ai nấy đều lùi về sau, chẳng dám ho he câu nào, giờ nghe cô nói thì mặt mày lại như vậy, trừng mắt nhìn cô. Muốn nổi giận mà không dám, cái vẻ mặt ấm ức đó, làm ra vẻ cho ai xem?
Đã vậy, cô phải làm cho họ càng thêm khó chịu, quay sang Lý Xuân Hoa nói với vẻ biết ơn: “Dì Xuân Hoa, dì có thể giúp cháu đi mời đại đội trưởng đến đây được không? Cháu muốn phân gia.”
Phân gia lúc này cần có người bảo lãnh, sau đó viết giấy tờ đóng dấu mới coi như chính thức phân gia. Cô cũng không biết tìm ai, nhưng tìm đại đội trưởng thì chắc chắn không sai.
Lý Xuân Hoa nghe vậy, trong lòng cũng thấy cô sáng suốt, sống một mình, chỉ cần chịu khó một chút thì cũng không đến nỗi nào, vội vàng chạy đến nhà đại đội trưởng mời ông ấy đến.
Dọc đường còn kể cho đại đội trưởng nghe nhà họ Tô đối xử với Tô Văn Văn như thế nào, khiến đại đội trưởng càng thêm thương cảm cô. Ông ấy càng bước nhanh hơn, hôm nay nhất định phải làm chủ cho cô.
“Văn Văn à, nếu cháu muốn phân gia, chú sẽ làm chủ cho cháu. Hôm nay cứ phân luôn, nhưng cháu có yêu cầu gì không?”
Đại đội trưởng Tô Đại Quân vốn rất quý mến bố của Tô Văn Văn là Tô Kiến Quốc, nghe nói ông lập được nhiều công lao trong quân đội, được trọng dụng lắm. Nếu không phải hy sinh khi làm nhiệm vụ thì sắp được thăng lên chức doanh trưởng rồi.
Là đại đội trưởng, ông ấy cảm thấy rất tự hào, hơn nữa bản thân ông ấy cũng luôn muốn đi lính, tiếc là trước đây không có suất, nên ông ấy rất kính trọng quân nhân.
Trước đây khi nghe tin Tô Kiến Quốc hy sinh, ông ấy tiếc nuối vô cùng, lúc ăn cơm còn không ngừng thở dài.
Tô Văn Văn từ ký ức của nguyên chủ biết đại đội trưởng là người tốt, giờ ông ấy đã nói vậy, chắc chắn là định giúp cô làm chủ việc này.
“Đại đội trưởng, lúc trước khi bố cháu hy sinh, quân đội có giữ lại một công việc cho cháu, giờ bị nhà bà nội lấy đi định cho chú hai, cháu không đồng ý, họ còn ép buộc cháu.”
Bởi vì giấy tờ chứng nhận công việc vẫn nằm trong tay nhà họ Tô, trước đây khi quân đội cử người đến đưa, bao gồm cả tiền tuất, đều đưa cho bà nội Tô.