Mỗi lần cô bước đi, Hách Dương đều thấy xót xa, thường không để cô phải đi lại nếu không thực sự cần thiết.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Lâm Vũ còn ở lại chơi với bé một lát. Đứa bé nhanh chóng buồn ngủ, ngủ rất ngoan. Thấy vậy, Lâm Vũ cũng lưu luyến rời đi.
Nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thích của Lâm Vũ, Tô Văn Văn trêu: “Nếu thích trẻ con như vậy, chờ Tiểu Đào tốt nghiệp đại học xong, hai người cũng sinh một đứa đi.”
Nghe vậy, Lâm Vũ đỏ mặt, gãi đầu đáp: “Chị dâu, tụi em còn lâu lắm mà!”
Khi Lâm Vũ rời đi, Tô Văn Văn nhìn bé con ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói với Hách Dương: “Mấy ngày tới chúng ta nghĩ kỹ tên cho con nhé. Tìm vài cái tên, rồi chọn cái nào cả hai cùng thấy ưng. Như vậy, sau này con lớn lên cũng sẽ thích tên của mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây