Nhìn anh, cô lườm nhẹ, cảm giác bản thân cũng bị coi như một đứa trẻ, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã ở ngoài khá lâu, cô cũng không từ chối mà cùng mọi người vào phòng khách.
Từ đó, thời gian trôi qua trong sự bình yên và đầm ấm, ngày Tô Văn Văn sinh càng lúc càng gần, Hách Dương ngày đêm chú ý đến cô, thỉnh thoảng còn thức dậy giữa đêm để kiểm tra, sợ cô có dấu hiệu chuyển dạ mà không kịp chuẩn bị.
Họ đã chuẩn bị kế hoạch sinh con, Hách Dương đã sớm thông báo với bệnh viện, sau khi lão Lâm kiểm tra mạch tượng lần nữa, cả hai quyết định chuyển hẳn vào bệnh viện để tiện chờ sinh.
"Anh cứ nghỉ ngơi một chút đi, em nghĩ chắc chưa tới lúc sinh đâu. Nếu có chuyện gì em sẽ gọi anh, dạo này anh chẳng ngủ ngon giấc, quầng thâm dưới mắt đậm như thế rồi. Đợi em sinh xong còn nhiều việc cần anh làm, nếu anh không nghỉ ngơi tử tế, sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu!"
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hách Dương với đôi mắt thâm quầng, Tô Văn Văn không khỏi xót xa. Mấy hôm nay, vì cô thường trở mình vào ban đêm cộng thêm việc sắp sinh, Hách Dương luôn lo lắng ngủ không sâu giấc, chỉ cần cô cựa quậy là anh lập tức tỉnh dậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây