“Anh nhớ chia bánh và bánh bao em làm cho thầy Lưu nếm thử nhé. Đi xa, quan trọng nhất là đối nhân xử thế. Hơn nữa, thầy Lưu thường xuyên đi đường dài, kinh nghiệm phong phú, anh có thể học hỏi thêm từ ông ấy.”
Tô Văn Văn nghĩ đến việc Hách Dương sắp đi xa, không kìm được mà dặn dò thêm. Dù biết anh đã hiểu rõ mọi điều, cô vẫn nhắc lại như để an tâm hơn.
Hách Dương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình. Đến tám giờ tối, thấy trời đã muộn, mà thời điểm này cũng không có hoạt động giải trí gì, phần lớn mọi người đều nghỉ ngơi.
Dù lưu luyến, nhưng Hách Dương đành ôm Tô Văn Văn thêm một lát trước khi ra về.
Trong khoảng thời gian Hách Dương đi xa, Tô Văn Văn đến nhà ông bà ngoại hai lần. Bệnh ở chân của ông gần như đã khỏi hẳn, cô cũng yên tâm hơn, không cần tới thường xuyên nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây