Hai người cứ ngồi không như vậy cũng không phải là cách hay, vừa đúng lúc Tô Văn Văn vẫn luôn muốn thử vẽ chân dung, bây giờ có một người mẫu như Hách Dương ở đây, đương nhiên cô không thể lãng phí.
Để Hách Dương bê một cái ghế ngồi xuống, sợ anh buồn chán, cô còn chuẩn bị một số hoa quả và điểm tâm mua ở chợ để trước mặt anh, lúc nào anh buồn chán thì có thể ăn.
Sau đó cô lấy một tấm bảng vẽ đặt lên giá vẽ, dùng kẹp kẹp một tờ giấy phác thảo, vừa vẽ vừa giải thích cho Hách Dương, nói rằng thứ này được cô phát hiện ở trong nhà, có thể là do Tào Đức Sâm và Lưu Kim Lan để lại, Hách Dương cũng không nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi một câu.
"Văn Văn, em học vẽ từ khi nào vậy?"
"Trước đây em gặp một bà lão, bà ấy là giáo sư của học viện mỹ thuật, vì thời cuộc không cho phép nên bị đưa xuống thôn của chúng ta, em thấy bà đáng thương nên lén đưa đồ ăn cho bà ấy vài lần, bà ấy nói có thể dạy em vẽ tranh, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi em sẽ lén theo bà ấy học."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây