"Bây giờ cháu cũng sống không tệ, sau này cũng sẽ không tệ, ông già rồi không biết xấu hổ, nếu có thể, hi vọng cháu có thể giúp đỡ nhà lão Nhị, dù sao họ cũng là người thân của cháu, giúp đỡ lẫn nhau thì cả nhà mới sống tốt được."
Ông Tô vừa nói vừa ho, vừa nói vừa nghĩ đến đứa con trai cả của mình, không biết tại sao từ khi con trai cả ra đi thì gia đình này cũng gần như tan vỡ. Trong nhà này, người duy nhất ông ta không yên tâm chính là nhà lão Nhị, thấy Tô Văn Văn cũng là người có bản lĩnh nên ông ta mới nói ra.
"Ông nội, ông nói những lời này ra cũng chỉ là để tự an ủi mình thôi, dù thế nào đi chăng nữa, những tổn thương đã gây ra thì làm sao có thể xóa bỏ bằng vài câu nói nhẹ nhàng như vậy được. Còn chuyện giúp đỡ gia đình bác hai, ông đừng nghĩ đến nữa, không thể nào đâu. Hôm nay cháu đến thăm ông cũng coi như là đã báo hiếu rồi, nếu không còn việc gì nữa thì cháu xin phép về trước, ông hãy dưỡng bệnh cho khỏe."
"Nhân tiện cháu cũng nhắc nhở mọi người, mấy ngày nay tốt nhất nên tránh tiếp xúc với ông nội, bệnh này lây qua không khí. Nếu có thể thì nên đốt chút ngải cứu để khử trùng."
Nói xong, Tô Văn Văn lập tức trở về nhà, không quan tâm đến phản ứng của mọi người trong nhà cũ, đợi khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là khử trùng toàn thân, tiện thể sắc một bát thuốc bắc uống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây