“Mang đến rồi thì cho con ăn đi, còn khách sáo với tôi cái gì?” Nói rồi nhét thìa vào tay Xuân Hạnh: “Mau đút đi, để con bé khóc tôi thấy khó chịu quá.”
Nước mắt Xuân Hạnh đảo quanh hốc mắt, cầm lấy thìa múc một thìa trứng hấp, đút vào miệng con.
Đứa trẻ há miệng ăn, có lẽ là nếm được vị ngon, cũng có lẽ là quá đói. Tóm lại là ăn ngấu nghiến, suýt thì bị nghẹn mấy lần, may mà có Diệp Thư ở bên cạnh vỗ lưng mới nuốt xuống được.
Nhìn Diệp Thư ở bên cạnh liên tục nói “Chậm thôi, chậm thôi.”
Ăn hết một quả trứng hấp, đứa trẻ vẫn nhìn bát không “A a” gọi. Rõ ràng là vẫn chưa no.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây