Nhân viên bán hàng nhận tiền, trả lại Diệp Thư 2 đồng, sau đó lấy một cái túi vải bọc quần áo lại đưa cho cô.
Tay xách quần áo, Diệp Thư lại đi đến quầy bán vải, đủ loại vải hoa rực rỡ bày la liệt trên quầy, còn có cả vải dày mặc mùa đông.
Diệp Thư nghĩ đến hơn mười năm gian khổ sau này, đến lúc đó vải vóc thế này rất cần.
Trong siêu thị của cô, đồ dùng sinh hoạt cơ bản đều có, chỉ là không có vải vóc, tuy có quần áo may sẵn, nhưng lại quá khác biệt so với thời đại này, không thể mặc ra ngoài được.
Hơn nữa, không nói đến sau này, hiện tại vải vóc cũng là đồ tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây