“Dược tộc...”
“Vậy mà suy tàn đến mức này...”
Bên trong đại trận, lão giả thân mang áo vải thô, trầm giọng lẩm bẩm. Năm tháng trôi qua khiến cho ký ức còn sót lại của lão càng thêm mờ nhạt, nhưng may mắn, đối với chủng tộc do chính tay mình khai sáng này, lão vẫn còn nhớ rõ. Ánh mắt cổ xưa chậm rãi đảo qua phía dưới, cuối cùng hóa thành một tiếng thì thào tựa như lời độc thoại.
Nghe được tiếng nói khẽ của lão giả hư ảo, Dược Đan nhất thời lộ vẻ xấu hổ. Tuy rằng hiện tại không thể so được với thời viễn cổ, nhưng hắn cũng không mở miệng giải thích.
“Đây là... Hư Vô Thôn Viêm a...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây