“Chuyện không dễ dàng như vậy. Tiêu tộc bây giờ dù sao cũng không còn được như xưa!” Người con gái áo đỏ che mạng kia khẽ lên tiếng, đôi mắt đượm buồn thoáng dừng lại trên người Huân Nhi.
“Ha ha, cũng đừng xem thường Tiêu Viêm. Thiên phú của hắn, nếu đạt đến độ tuổi của chúng ta, tu vi ắt không kém cạnh. Hơn nữa, chỗ dựa của hắn cũng tương đối lợi hại đấy!” Hỏa Huyễn, thanh niên Viêm tộc trước đó từng nói chuyện với Tiêu Viêm, cười nói.
Nghe Hỏa Huyễn đánh giá cao Tiêu Viêm như vậy, mấy người bên cạnh không khỏi nhướng mày, nhưng không nói gì thêm, hiển nhiên cũng không hẳn tin tưởng lời hắn.
“Tiêu Viêm ca ca, cùng đi với Huân Nhi nhé?”
Sau khi ôn chuyện đôi chút với Tiêu Viêm, Huân Nhi liền mỉm cười, thân hình khẽ động, bay về phía bên trong dãy núi. Tiêu Viêm hít sâu một hơi, hắn hiểu, Huân Nhi đích thân ra đón hắn, chính là để cho một số người Cổ tộc thấy rõ quyết tâm của nàng. Nàng là một nữ nhi mà còn như thế, Tiêu Viêm tự nhiên không thể nhát gan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây