Xuyên Vào Sách: Đấu Giá Vạn Lần Trả Về, Ta Vô Địch

Chương 44: Trấn thanh sơn!

Chương Trước Chương Tiếp

Trời nắng như đổ lửa, mặt đất nứt nẻ vì nóng bức.

Bàn chân đạp lên nền đất cứng rắn, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân ùa lên, khiến người đi đường mồ hôi nhễ nhại, không ngừng chửi rủa cái thời tiết chết tiệt này.

Trên một con đường nhỏ, một vệt đen từ trên trời đột ngột hạ xuống, đáp xuống mặt đất.

Vệt đen hiện rõ hai bóng người, chính là Lưu Vân áo trắng và Vô Danh áo bào đen.

“Chủ nhân, chúng ta đã đến ngoại ô trấn Thanh Sơn.” Sau khi hạ xuống, Vô Danh nhẹ nhàng đỡ Lưu Vân, khom người nói.

“Ừm.”

Lưu Vân nghe vậy, không nhịn được duỗi tay, thả lỏng gân cốt.

Hắn nhìn thị trấn nhỏ cách đó không xa, trong lòng cảm thán: “Đi mất một ngày đường, cuối cùng cũng thuận lợi đến nơi.”

“Tốt lắm Vô Danh, ngươi cũng vất vả rồi, tiếp theo ngươi hãy ẩn nấp trong bóng tối đi.”

Lưu Vân phân phó Vô Danh: “Trừ khi ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn lại không cần ra tay.”

Nếu đã ra ngoài rèn luyện, đương nhiên không thể lúc nào cũng dựa vào Vô Danh ra tay, như vậy thì không đạt được hiệu quả.

“Vâng, chủ nhân.” Vô Danh vừa dứt lời, liền biến mất trước mắt Lưu Vân.

Sau đó, Lưu Vân chậm rãi đi vào con đường lớn dẫn đến trấn Thanh Sơn, theo dòng người tiến vào thị trấn.

Trấn Thanh Sơn là thị trấn lớn nhất gần Ma Thú sơn mạch, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, lại được gọi là Ma Thú tiểu trấn.

Trong trấn nhỏ, đám người đông đảo nhất chính là những dong binh quanh năm suốt tháng vào sinh ra tử.

Bọn họ kết bè kết phái, khoác vai bá cổ, lớn tiếng nói chuyện trên đường phố, không chút kiêng kỵ bàn tán trong trấn chỗ nào có nữ nhân xinh đẹp, nơi nào có rượu ngon, nơi nào có Ma thú hung ác nhất...

Đi trên con đường lát đá xanh.

Lưu Vân áo trắng, phong thái nho nhã, so với đám dong binh ăn mặc thô kệch bên cạnh, tự nhiên là có vẻ lạc lõng, điều này lập tức thu hút không ít ánh mắt.

Đối với những ánh mắt này, Lưu Vân chẳng thèm để ý, thong thả bước vào trong trấn Thanh Sơn.

Rất nhanh, Lưu Vân đã tiến vào bên trong trấn.

Trấn Thanh Sơn tuy chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng mức độ náo nhiệt không thua kém khu vực phồn hoa của Ô Thản thành.

Ở trung tâm trấn Thanh Sơn, là một con đường lớn dài và rộng.

Hai bên đường, có không ít cửa hàng, hơn nữa bởi vì vị trí thuận lợi, nên lượng khách ra vào rất đông.

Nhìn những cửa hàng này, cũng không khác gì ở Ô Thản thành, Lưu Vân chẳng thấy có gì thú vị.

Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là Vạn Dược trai của Tiểu Y Tiên.

Lần này đến trấn Thanh Sơn lịch luyện, ngoài việc nâng cao thực lực của mình, mục đích chính yếu nhất của hắn là tiếp cận Tiểu Y Tiên.

Hắn muốn có được bảo tàng trong sơn động ở Ma Thú sơn mạch, nhất định phải tìm tới Tiểu Y Tiên.

Bây giờ, chỉ có nàng mới biết được nơi cất giấu bảo tàng.

Hơn nữa, Lưu Vân cũng có chút hiếu kỳ về Ách Nan Độc Thể trên người Tiểu Y Tiên.

Loại thể chất dựa vào việc hấp thụ độc dược mà nhanh chóng tăng cao thực lực này, quả thực rất hấp dẫn hắn.

Đương nhiên, trong lòng Lưu Vân cũng thừa nhận, mình muốn mở mang kiến thức, xem dung nhan tuyệt thế của Tiểu Y Tiên ra sao.

Kiếp trước, khi đọc 《 Đấu Phá Thương Khung 》, hắn đã có thiện cảm với Tiểu Y Tiên.

Bây giờ xuyên qua tới đây, dĩ nhiên muốn tiếp xúc gần gũi một phen mới được.

Rất nhanh, Lưu Vân đã tìm thấy mục tiêu của mình, một cửa hàng dược liệu rất lớn, trên đó viết ba chữ “Vạn Dược trai“.

Không chút do dự, Lưu Vân trực tiếp bước vào bên trong Vạn Dược trai.

Bước vào cửa hàng rộng rãi, ánh sáng từ Nguyệt Quang thạch treo trên tường khiến trong tiệm sáng như ban ngày, lúc này trong cửa hàng, dòng người tấp nập, nhân viên đều rất bận rộn, nên tạm thời chưa có ai tiếp chuyện Lưu Vân vừa mới bước vào.

Bất đắc dĩ, Lưu Vân chỉ có thể chủ động bắt chuyện.

“Xin chào, cho ta hỏi Tiểu Y Tiên có ở đây không?”

Lưu Vân tiện tay giữ một nam nhân viên lại hỏi.

Nam nhân viên bị Lưu Vân giữ lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lưu Vân ăn mặc bảnh bao, liền cho rằng hắn là một công tử bột đến theo đuổi Tiểu Y Tiên.

Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu công tử như vậy tự cho mình là tài giỏi, đến đây theo đuổi Tiểu Y Tiên, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

“Tiểu Y Tiên đã ra ngoài rồi.” Nghĩ tới đây, nam nhân viên có chút mất kiên nhẫn trả lời Lưu Vân, sau đó lại vùi đầu vào công việc.

“Ra ngoài rồi?” Nghe vậy, Lưu Vân ngẩn ra, đang định hỏi thêm, nam nhân viên kia đã đi xa.

Thấy nam nhân viên tỏ vẻ không muốn trả lời, Lưu Vân có chút bực bội, hình như hắn không có đắc tội gì với y.

Sau đó, Lưu Vân nghĩ ra một cách, ánh mắt nhìn về phía dược liệu trong tiệm.

Một lát sau, Lưu Vân hài lòng rời khỏi Vạn Dược trai.

Sau khi mua một số dược liệu, lúc thanh toán, hắn trực tiếp hỏi nhân viên thu ngân và cuối cùng đã có được tin tức của Tiểu Y Tiên.

“Có tiền mua tiên cũng được, câu này quả nhiên không sai.” Lưu Vân cảm thán.

Sau đó, Lưu Vân hỏi thăm một phen, rồi đi thẳng đến cửa vào Ma Thú sơn mạch.

Theo tin tức vừa nhận được từ nhân viên thu ngân, hôm nay Tiểu Y Tiên đã tiến vào Ma Thú sơn mạch hái thuốc.

Xem ra muốn gặp Tiểu Y Tiên, chỉ có thể đến Ma Thú sơn mạch.

Rất nhanh, Lưu Vân đã đi tới cửa ra vào trấn Thanh Sơn, đây cũng là cửa vào Ma Thú sơn mạch.

Giờ phút này, đã có không ít dong binh tụ tập ở đây, từng tiếng gào to, không ngừng kêu gọi những dong binh muốn lên núi một mình.

Dong binh ở thị trấn nhỏ, đại khái chia làm ba loại, một loại là đã tạo thành đoàn lính đánh thuê có tổ chức nghiêm ngặt, loại đoàn lính đánh thuê này có thực lực mạnh nhất, tiến vào Ma Thú sơn mạch cũng an toàn nhất.

Loại thứ hai là những đội ngũ dong binh tạm thời, loại đội ngũ này bình thường làm xong một nhiệm vụ liền giải tán, độ tin cậy và phối hợp ăn ý còn kém xa so với đoàn lính đánh thuê chính quy.

Loại thứ ba là những dong binh hành động đơn độc, những người này thường có lá bài tẩy bảo mệnh.

Những dong binh đang lớn tiếng gào thét ở lối ra của thị trấn lúc này, chính là thuộc loại thứ hai.

Lưu Vân tự nhiên không muốn gia nhập bất kỳ đoàn lính đánh thuê nào, nhưng khi hắn đi đến cửa vào Ma Thú sơn mạch, lại đột nhiên ngây người.

“Sao lại như vậy...”

Nhìn ngã ba đường trước mặt, Lưu Vân có chút bối rối.

Nhân viên thu ngân của Vạn Dược trai chỉ nói cho hắn biết Tiểu Y Tiên đang ở Ma Thú sơn mạch, nhưng lại không nói cho hắn biết đi hướng nào.

Lưu Vân ngơ ngác, không biết nên đi như thế nào.

“Sớm biết thế, vừa nãy nên hỏi rõ ràng mới phải.” Lưu Vân thầm nghĩ.

Bất đắc dĩ, Lưu Vân đành phải nhìn về phía một dong binh đang đi tới, dò hỏi: “Đại ca, xin hỏi lúc đội ngũ của Tiểu Y Tiên lên núi, là đi đường nào?”

Lưu Vân đã đọc qua nguyên tác, tự nhiên biết Tiểu Y Tiên rất nổi tiếng ở trấn Thanh Sơn, chắc hẳn phải có không ít người biết hành tung của nàng.

“Tiểu Y Tiên? Đội ngũ của nàng đi từ phía bên này lên núi.” Dong binh bị Lưu Vân giữ lại hơi sững sờ, sau đó chỉ vào con đường nhỏ bên phải nói.

Tiểu Y Tiên lên núi hái thuốc, không ít dong binh đều biết, tự nhiên không cần thiết phải giấu giếm.

“Đa tạ!” Lưu Vân mỉm cười, rồi đi về phía con đường nhỏ bên phải.

Chỉ là, Lưu Vân không chú ý tới, khi hắn nhắc đến ba chữ Tiểu Y Tiên, một dong binh trẻ tuổi phía sau hắn, trong mắt lộ ra một tia âm độc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)