Tiêu Viêm nhìn Lưu Vân, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Nếu thật giống như Lưu Vân nói, chẳng phải mình không hề tổn thất gì sao?
“Tiêu huynh, ta không việc gì phải lừa ngươi!”
Lưu Vân khẽ gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười: “Có điều, Tiêu huynh, ngươi cần nghe rõ, sau này ngươi lấy được tất cả bảo vật, đều phải mang đến Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá của ta để đấu giá, giúp ta khuếch trương danh tiếng cho Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá.”
“Ta nói bảo vật, bao gồm cả đấu kỹ, công pháp, đan dược. . . thậm chí là dị hỏa trân quý vô cùng!”
“Những thứ này đều tính cả!”
“Dị hỏa?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói đến loại vật này.
Giờ phút này, hắn chỉ là tam thiếu gia của Tiêu gia ở Ô Thản thành, kiến thức còn rất nông cạn.
“Đó là một loại hỏa diễm thần kỳ, chỉ có Luyện Dược Sư mới có thể khống chế.” Lưu Vân cũng kịp nhận ra, bây giờ Tiêu Viêm còn chưa tiếp xúc qua dị hỏa, vội vàng giải thích.
“Luyện Dược Sư!”
“Lưu Vân huynh quá đề cao ta rồi!”
Tiêu Viêm tự giễu một tiếng, đồ của Luyện Dược Sư, sao sau này hắn có thể tiếp xúc được.
Hắn tuy luôn ở Ô Thản thành, nhưng cũng biết, tại Đấu Khí đại lục, có một loại nghề nghiệp vượt trên cả Đấu giả, mọi người gọi họ là Luyện Dược Sư!
Luyện Dược Sư, đúng như tên gọi, họ có thể luyện chế ra đủ loại đan dược thần kỳ giúp tăng cao thực lực, bất luận là Luyện Dược Sư nào, đều sẽ được các thế lực khắp nơi không tiếc đại giới, dốc sức lôi kéo, thân phận địa vị hiển hách tột cùng!
Với thực lực Đấu chi lực tam đoạn hiện tại, Tiêu Viêm xưa nay sẽ không đem mình cùng Luyện Dược Sư cao cao tại thượng kia liên hệ tới.
Mà dị hỏa Lưu Vân nhắc tới, hắn lại càng chưa từng nghe qua.
Tương lai, làm sao có thể có được đây?
“Đề cao?”
“Tiêu huynh không cần phải tự ti. . .”
Thấy Tiêu Viêm thiếu tự tin như vậy, Lưu Vân bắt đầu khuyên nhủ.
“Ta thấy Tiêu huynh khí chất bất phàm, tương lai có tư chất thành đế nha!”
Lưu Vân đều là nói thật, nguyên tác bên trong, Tiêu Viêm hoàn toàn chính xác đã trở thành Đấu Đế cường giả.
Nhưng lời này của hắn, lọt vào tai Tiêu Viêm với Đấu chi lực tam đoạn, không thể nghi ngờ là nói mơ giữa ban ngày, nói vớ nói vẩn!
“Thành đế chi tư?”
“Lưu Vân huynh thật biết nói đùa!”
Tiêu Viêm chỉ cho là Lưu Vân đang nói giỡn, không để bụng.
Cho dù thiên phú của hắn có trở lại, Tiêu Viêm cũng chỉ cảm thấy mình thiên phú không tệ mà thôi.
Đột phá Đấu Hoàng còn tạm được, đột phá Đấu Đế?
Cái kia chẳng khác nào chuyện viển vông!
Toàn bộ Đấu Khí đại lục, đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện Đấu Đế rồi?
Huống chi là hắn, Tiêu Viêm, làm sao có thể trở thành Đấu Đế?
“Tiêu huynh sau này sẽ rõ. . .”
Thấy Tiêu Viêm không tin, Lưu Vân cũng không giải thích thêm.
“Tiêu huynh suy tính thế nào?”
“Nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta liền giúp ngươi khôi phục thiên phú.” Lưu Vân tiếp tục dò hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Viêm trầm mặc, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Nếu thật theo như Lưu Vân nói, mình nếu đáp ứng, coi như mình còn chiếm hời lớn.
Nhưng Tiêu Viêm trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an, luôn cảm giác mình sẽ mắc phải một loại mưu kế nào đó.
Hắn và Lưu Vân mới gặp qua một lần, đối phương sao lại muốn giúp đỡ mình như vậy?
Tuy hắn không biết, Lưu Vân sẽ thi triển thủ đoạn gì để giúp mình khôi phục thiên phú.
Nhưng Tiêu Viêm tin tưởng, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Phải biết, sau khi thân thể của hắn xảy ra vấn đề, Tiêu Chiến đã tìm không ít biện pháp, đều không hề có tác dụng.
Bởi vậy có thể thấy được, muốn cho Tiêu Viêm khôi phục thiên phú, khó khăn đến nhường nào!
“Xem ra Tiêu huynh còn chưa cân nhắc kỹ, còn nhiều thời gian, chờ Tiêu huynh suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời ta.”
Thấy Tiêu Viêm trầm mặc, Lưu Vân nhất thời hiểu rõ đối phương còn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
Lưu Vân trong lòng cũng không vội.
Dục tốc bất đạt, chuyện tốt còn cần mài dũa.
Chỉ cần Tiêu Viêm còn ở lại Ô Thản thành, chỉ cần hắn còn muốn khôi phục thiên phú, thì sớm muộn cũng sẽ đáp ứng mình.
Lưu Vân nói xong, trực tiếp rời khỏi Tiêu gia, không hề dây dưa.
“Chẳng lẽ hắn thật không có ác ý?”
Thấy Lưu Vân tiêu sái như vậy, Tiêu Viêm nhất thời có chút hối hận.
Lắc đầu, Tiêu Viêm thất hồn lạc phách đi tới bên cạnh Tiêu Huân Nhi.
“Tiêu Viêm ca ca, huynh làm sao vậy?”
“Có phải tên kia trêu đùa huynh không?”
Thấy Tiêu Viêm mặt mày ủ rũ, trong đôi mắt đẹp của Tiêu Huân Nhi lóe qua một tia hàn mang, có chút tức giận nói.
“Trêu đùa ngược lại là không có, chỉ là. . . Ta còn chưa cân nhắc kỹ mà thôi. . .” Tiêu Viêm phiền muộn nói.
Nói xong, Tiêu Viêm liền thất hồn lạc phách đi thẳng về phía trước.
Tiêu Huân Nhi đi phía sau, nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ suy tư.
...
“Tiêu Viêm ơi là Tiêu Viêm!”
“Cơ hội đã cho ngươi, hãy xem ngươi có thể nắm chắc hay không.”
Ngoài cửa Tiêu gia, Lưu Vân nhìn cánh cửa Tiêu phủ đã đóng lại, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Bây giờ cách thời điểm Dược lão thức tỉnh còn sớm, cho nên Lưu Vân cũng không ép buộc Tiêu Viêm.
Nhưng nếu Tiêu Viêm lề mà lề mề, chậm chạp không chịu đáp ứng, vậy Lưu Vân cũng chỉ có thể cưỡng đoạt.
Lấy lực lượng của Tiêu gia, còn không ngăn được hắn ra tay cướp đoạt giới chỉ.
Chỉ có Ảnh Hoàng bên cạnh Tiêu Huân Nhi là phiền phức, mình nếu ra tay với Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi khẳng định sẽ phái Ảnh Hoàng ra tay.
Bất quá Lưu Vân có lòng tin, chỉ cần cho hắn thêm một thời gian nữa, Ảnh Hoàng sẽ không còn đáng ngại.
Đương nhiên, Lưu Vân chiếm lấy giới chỉ trên tay Tiêu Viêm, cũng không phải vì chiếm làm của riêng.
Tiêu Viêm sau này có thể quật khởi hay không, có liên quan rất lớn tới chiếc nhẫn trên tay hắn.
Có thể nói, không có Dược lão chỉ dẫn, Tiêu Viêm sẽ không thể trở thành Đấu Đế cường giả.
Lưu Vân có hệ thống, không cần thiết phải chặn đứng con đường thành đế của Tiêu Viêm.
Lắc đầu, Lưu Vân không suy nghĩ thêm nữa, mà nhanh chóng quay về Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá.
Vừa rồi, hắn đã cảm nhận được khí tức của Vô Danh.
Vô Danh là nhân vật do Lưu Vân triệu hồi, cách nhau không xa, Lưu Vân liền có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Bởi vậy, Vô Danh vừa về tới Ô Thản thành, Lưu Vân đã cảm nhận được ngay lập tức.
Nghĩ đến bảo vật Vô Danh mang về từ Hắc Giác vực, Lưu Vân trong lòng hưng phấn không thôi.
Có những bảo vật này, mình liền có thể tổ chức thành công buổi đấu giá tiếp theo.
Rất nhanh, Lưu Vân đã từ Tiêu gia trở về Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá.
Vừa tiến vào phòng đấu giá, Lưu Vân trực tiếp đi vào sân viện của mình.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
Lưu Vân vừa vào sân, một thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện sau lưng hắn, chính là Vô Danh đã sớm chờ đợi.
“Đứng lên đi, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi!” Lưu Vân vội vàng đỡ Vô Danh dậy, mỉm cười nói.
“Thế nào, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ!”
“Thuộc hạ không phụ mệnh!”
Vô Danh nói xong, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lưu Vân.
“Chủ nhân, đồ vật đều ở bên trong, xin chủ nhân kiểm tra.”
Nghe vậy, Lưu Vân lập tức nhận lấy nhẫn trữ vật, tâm niệm vừa động, tâm thần liền chìm vào không gian bên trong nhẫn.
Sau một khắc, toàn bộ đồ vật trong nhẫn hiện ra trước mắt Lưu Vân.